Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Nhưng tim yếu mềm

Cứ mỗi lần đi chân đất, cắm đầu cắm cổ nhìn xuống chân mình, em lại thấy lòng nhớ anh đến khủng khiếp. Hồi mình còn thương, em hay hỏi anh có phải sau này mình sẽ chẳng cùng nhau đi trọn cuộc miên trường này hay không, bạn em có lần nói ngón cái chân em dài hơn ngón sau, rồi em sẽ “bị chồng ức hiếp”, vì em thấy anh thương em đến thế cơ mà, làm sao anh để em buồn được. Mỗi bận như thế anh lại mắng em vớ vẩn, không có em đời anh buồn dữ lắm, nên chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ có thể buông em ra được. Em cười khanh khách, phải rồi, mình sẽ “cùng thấy nhau từ từ già đi”. Thế mà rồi tụi mình cũng xa nhau. Em cứ nghĩ đời anh không em rồi sẽ buồn đi mấy bận như anh từng nói, thế mà hôm nay em ghé facebook anh, thấy anh vẫn cười rạng rỡ bên cạnh người anh gọi là yêu dấu, em lại thắc mắc hoài, có hồi nào anh thấy đời anh buồn dữ lắm khi không có em không. Thế mà chẳng khóc được. Em chỉ nghĩ mình từng thương nhau nhiều như thế, tưởng như chẳng có nhau thì trời đất cũng chẳng còn ý nghĩa chi nữa, vậy mà mất nhau mình vẫn sống, vẫn cười, vẫn dửng dưng đi qua nhau. Cuộc đời sao kì quá phải không anh?


Saigon mấy hôm nay trời trở gió lành lạnh. Em ghét lắm thời tiết những hôm này. Trời lạnh, hơi em thở ra làm nhòe mặt kính em đeo, khiến em bối rối, lạc đường, không biết mình phải đi về hướng nào, con đường nào mới là con đường em nên bước tới. Gió thông thốc thổi từ phía sau, đứng trên ban công những tối muộn đi làm về, em thấy lòng độc một nỗi hoang mang đến kì lạ. Và hơn hết, thời tiết này làm em nhớ anh nhiều quá. Saigon trời có lạnh cũng chỉ là cái lạnh se se, không rét mướt, không đượm nồng, nên không ai nhường em tấm áo mùa lạnh như anh đã từng, không ai chia em một chiếc găng tay như anh đã từng, không ai thương em như anh đã từng. Em vẫn biết rằng mình ngốc nghếch quá, những năm tháng về sau khi xa anh em đã đầm mình trong kỉ niệm, “kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên”. Giữa hàng vạn những điều đổi thay ngày ngày của cuộc sống vô thường, em cũng có lần ngỡ mình quên anh từ thuở nào chẳng biết, quên chẳng chút nuối tiếc. Vì có đôi lần anh inbox, hỏi em dạo này sống tốt không, em thấy lòng mình nhẹ tênh chẳng chút sóng gợn, không theo dõi anh trên facebook nữa, em cũng không thấy mình bận tâm về cuộc sống của anh nhiều như trước đây. Vậy mà khi tình cờ bắt gặp mùi hương quen thuộc, mùi hương của anh những hôm nồng ấm, em lại thấy mình nhớ anh đến quặn thắt, em lại ước giá mình chưa từng xa cách, em chưa bao giờ dửng dưng như em từng dửng dưng. Em  kì quá phải không? Thế mà em sẽ thương anh đến trọn cuộc đời này thật đấy, dù bây giờ anh đang nắm tay người con gái khác không phải em.



Mình xa nhau quá, em đã không thể biết được anh đang ở đâu giữa trời đất mênh mông này. Thế mà những lần em dửng dưng để anh đi xa em, em đã không thể biết được cũng có quãng trong đời em nhớ anh nhiều đến thế. Chẳng phải vì biết anh thương người con gái khác mà em bỗng dưng tiếc nhớ. Chẳng phải vì em không thể sống tốt khi không có anh bên cạnh nữa. Chỉ là em nhớ anh. Như nhớ về người mình đã từng thương yêu tha thiết. Em đã từng yêu anh cạn cợt, nên vết tình đau em vá không biết đến bao giờ lành. 

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Hao gầy

Mình chẳng biết rằng mình đang như thế nào nữa. Nhiều ngày trôi qua trong lòng mình chỉ độc một câu hỏi quanh đi quẩn lại mà mãi hoài không tìm được câu trả lời. Thành phố cuối năm nhiều lúc buồn đến tê lòng. Buổi sáng đượm buồn vì ngủ dậy mình nghe những bài nhạc buồn, quẩn quanh chuẩn bị bữa trưa mang đi làm, tiếng guitar nhà hàng xóm vọng lên lịch tịch. Thành phố những tối lên đèn xa xăm, người xe qua lại tấp nập mà rời rạc, nhà nhà ánh lên đèn trắng đèn vàng nhưng tịch không một bóng người. Buổi tối về phòng, con mèo hàng xóm chạy lên phòng vờn vờn chân mình, mình ngồi ôm nó, nựng nựng, lại thấy thương thấy nhớ con mèo ở nhà, hồi mưa tầm tã chạy lên chân mình ngủ giấc ngoan. Dạo này đi làm phải gửi xe ở Bệnh viện Nhi đồng II rồi đi bộ tới công ty, ngang qua trường chuyên Trần Đại Nghĩa, mình thật sự cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn vừa mơ hồ vừa rõ rệt.




Mình có lẽ sẽ quen nhiều thứ, và cũng quên nhiều thứ. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Có lúc mình nói với bản thân, mình còn trẻ mà, nên muốn làm gì, muốn sống ra sao thì mình hãy cứ sống đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng rốt cuộc thì mình không dám buông bỏ nhiều thứ quá, rốt cục thì mình vẫn đeo mang những điều nặng trịch trong lòng. Những ngày này, mình buồn quá. Cảm giác như mình bị rớt ra ngoài sự sống này thật sự rất rõ rệt, những điều mình thương giờ đã là kí ức, nằm gọn gàng đâu đó. Để những khi hoang hoải quá, mình biết mình đang nhớ, thì những gì mình nhớ đã như nằm trọn trong một không gian khác, rất xa mình. Mình sẽ đi về đâu? Mọi thứ với mình rất chơi vơi. 


Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Lời hẹn thề là những cơn mưa

Tối thứ Bảy, mấy đứa đi chơi với bạn bè hết, mình chẳng có ai để đi chơi cùng, nên ở phòng một mình, ăn cơm một mình, nghe nhạc một mình, thấy đời vầy cũng bình yên.

Thế là giữa tháng Mười một rồi. Đa số thời gian mình đều ở trong văn phòng công ty, thành thử ra chẳng biết được Saigon dạo này ra sao. Có những hôm đi ra ngoài, đứng nhìn xuống bên kia đường, thấy hoàng hôn hắt lên, lại ngỡ như ngàn năm rồi mình chưa thấy nắng hoàng hôn vàng vọt, tự dưng lại nhớ H và năm mình mười tám. Hồi ấy, khi hai đứa đứng lặng cùng nhau bên đồng nhìn Mặt trời lặn, đã từng mơ ước sau này sẽ cùng người mình yêu yên lặng trong những chiều thanh bình như thế. Bây giờ nghĩ lại, những điều mình từng mơ ước làm cùng chàng trai mình một lòng thương mến mình đều đã làm gần hết, cùng N.  Tô tượng trong một đêm rất buồn; ngồi bên công viên yên lặng nhìn người ta câu cá; cùng nghe một bản nhạc và đoán tên bài hát; cùng ăn những món ăn cả hai đứa đều mê tít,... Có lúc, mình lại tự hỏi, tại sao mình không thể thương N như đã từng thương M, thương đến nỗi một ngàn lần thất vọng vẫn còn thương? Đến hôm nay thì mọi chuyện cũ cả rồi, lòng cứ lặng như chưa hề nổi giông bão.

Quyển sổ của mình bị mưa ướt nhòe hết chữ. Đi làm về nhìn buồn muốn khóc. Mấy dòng viết bằng bút tím của Nhím mua cho thì vẫn còn nguyên, viết bằng bút của mình thì nhòe hết. Mà bút N tặng, mình có dám viết nhiều đâu. Tự dưng lại nhớ hồi được tặng mấy cái phong bì đẹp thiệt đẹp, mình đem về cất, nói với T là mình sẽ để dành sau này có người yêu thì viết thư cho nó; T cười mình nhà quê, giờ người ta điện thoại, facbook chat, hoặc cùng lắm là email, chứ ai lại ngồi viết thư tay như mình. Riết rồi mình cũng thấy mình nhà quê thiệt, nhưng mình vẫn thích sau này sẽ viết thư tay cho thằng nào mình thương hết lòng hết dạ. Mà nhất định thằng đó cũng sẽ thương mình như thế, nên lúc nào cũng sẽ mang theo mấy bức thư mình viết bằng mực tím thơm từng nét chữ. Rồi mưa. Rồi nhòe. Tình yêu mà cũng nhòe như nét chữ viết bằng mực tím sau một cơn mưa thì đúng là buồn thiệt, buồn chẳng tả nổi ấy. Mình lại vớ vẩn rồi.

P/s: Lại thơ cóp nhặt
MỖI LẦN NHỚ EM SẼ CHẠY ÀO RA BIỂN
Thương anh....
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối liền nhau mãi”*
Trời ơi câu thơ đọc rồi mà nỗi đau còn ở lại
Đọng trên môi gầy và thâm
Chẳng biết sẽ ra sao khi không còn anh đến thăm
Mỗi lần nhớ em lại chạy ào ra biển
Tự hỏi và tự trả lời hàng trăm chuyện
Câu nào cũng nhắc về anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Mùa thu sang năm có ai nhìn em như ngày anh đến
Hai đứa thương nhau nhiều mà chưa kịp hẹn
Để sau này lần nào linh tính mở cửa bước đi em cũng thấy chùng lòng
Chẳng biết mùa đông năm sau có ai nhắc về anh nữa không
Chú sẻ nhỏ sẽ hát bài gì khi vô tình chạm mắt màu mọng nước
Ừ giá như! Hai đứa mình biết được
Cuộc sống ngắn ngủi quá chừng... Chắc sẽ ít giận nhau
Lần cuối nhìn anh em đã không dám đau
Biết lần ngoảnh mặt này sẽ không bao giờ còn gặp nữa
Chỉ có thể bàng hoàng nhớ và thắt ruột thở
Khi va vào một ý nghĩ giống ngày xưa
Nếu biết ngửa tay ra là mưa
Chân thành yêu là gặp đau đớn
Sẽ yêu ít thôi để ngày chia ly đỡ nghẹn
Đắng trong cổ dễ nuốt vào mà vui... Như thể mình cũng giỏi bình thường
Trời ạ! Ông có mắt mà sao không thương
Để biết bắt đầu yêu đời lại nổi gió
Giá mà... Hôm nay là ngày đầu gặp nhau và anh gọi em :“tình yêu bé nhỏ”
Em sẽ học cách ôm chặt hơn không như hồi ấy dại khờ
Cuộc sống chia rẽ giấc mơ
Để cái chết thả em vào cơn mộng dài không báo trước
Giá mà cả hai ta gặp và thương sớm hơn thì đã được
Thêm một lần em nói Yêu Anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Đẩy em về với biển...

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Chủ nhật


Một ngày nào đó chúng mình thôi nói chuyện bể dâu

Em ngồi ngắm dòng đời vắt vẻo bên bậu cửa
Nên anh nhớ trồng nhiều hoa lắc lẻ
Để sách em cầm thơm từng trang...



1. Tháng trước đi học, thầy có hỏi làm thế nào để yêu được nghề mà mình không hề thích. Mình ngồi chờ hoài câu trả lời, nhưng thầy để ngỏ. Cuối buổi học, mình vẫn chưa tìm được câu trả lời. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn thường tự hỏi câu hỏi của thầy, thấy đủ kiểu bế tắc. Thật đấy, làm sao để có thể làm tốt một công việc mà một chút đam mê mình cũng không có, chỉ đành làm cho qua ngày đoạn tháng, kiếm một tháng mấy triệu bạc? Mình vẫn không hiểu được.



Đi làm, mình tưng tửng lắm, dăm ba bữa lại gây ra chuyện này chuyện kia, đầu óc không biết để đi đến tận đâu, chứ công việc thì cứ lằng nhằng và mệt mỏi như thế. Hồi chị H nói, đi làm rồi sẽ thấy mệt nhiều thứ lắm, mình cũng biết là thế, nhưng không hình dung rõ được. Đến giờ, đi làm rồi, mình thấy mình lười làm ham chơi lắm, suốt ngày vừa mong vừa sợ đến chủ nhật, cảm giác ngày chủ nhật trôi qua mất thật sự rất hẫng hụt. Có những hôm mình muốn nghỉ việc, đi kiếm lớp dạy kèm, thời gian còn lại mình sẽ đi thư viện, nhà sách như những ngày còn sinh viên. Mình ham chơi quá thể. Có người nói với mình, tuổi trẻ của mình đẹp quá, mình cười hì hì xong chả biết nói sao. Có những hôm "rảnh rỗi sinh nông nỗi", mình ra hành lang ngồi, thấy trăng chênh chếch trên cao, nhà hàng xóm đèn vàng ấm áp, giàn mướp ngọt lặng yên, mình lại nghĩ về mấy lời thầy nói, mình sẽ sống sao đây giữa thành phố này?



Nói thế thôi, chứ mình biết bây giờ dù khắc nghiệt, nhưng môi trường ở công ty mình đang làm sẽ giúp mình trưởng thành hơn, vì không đâu có phong cách làm việc được như thế. Bữa chị trưởng phòng nghỉ việc, chị viết một email dài và xúc động lắm. Mình biết mình phải trân trọng những gì mình đang có. Tuổi trẻ của mình rồi sẽ trôi qua mất đấy. Nên hãy sống tốt.



2. Bạn, sau những ngày rất dài và rất buồn khi người bạn từng yêu tha thiết đi yêu người khác, đã hỏi mình những câu hỏi buồn "Cảm giác "người yêu cũ có người yêu mới" rốt cuộc nó là như thế nào?". Mình nghĩ, khi "người yêu cũ có người yêu mới", cảm giác rất đau nhưng cũng rất ấm áp. Nó đau chứ, vì đó là người đã một thời cùng bạn đi qua những nông nổi của tuổi trẻ, là người bạn đã từng mơ ước được nắm tay đi đến hết những con đường cơ mà; làm gì có người nào không đau khi mình vẫn còn yêu thương tha thiết mà đành đoạn phải chia xa. Nhưng cảm giác khi đó cũng rất ấm áp. Lúc người mình một lòng thương mến đã có thể bước qua những ngày bão giông mà đón lấy ánh mặt trời tươi sáng chính là lúc mình có thể thôi ăn năn vì những gì đã đi qua. Vả lại người mình thương sống tốt rồi, chẳng lẽ mình không vui hay sao? Có những lần tưởng như không thể an nhiên mà bước qua nhau, nhưng bây giờ người đó đã có thể hạnh phúc nắm tay một người khác, thì nên mừng cho người đó, và mừng cho cả mình nữa, trên đời này có điều gì mà không làm được, có nỗi đau nào mà không dịu được đâu. Con đường ngày xưa từng mơ ước có nhau cùng đi, bây giờ chỉ một mình mình bước, nhưng vẫn phải đi về phía trước; dù mình có đau khổ vì những mất mát không thể cứu vãn được thì mình vẫn phải sống tiếp 24 giờ mỗi ngày, không phải mình cứ khóc tràn nước mắt thì người đó sẽ bỏ người mới mà quay lại với mình hay cuộc đời sẽ tươi sáng hơn. Vì thế hãy sống thật an nhiên, mỉm cười vì những tháng ngày tươi đẹp mình đã có và mạnh mẽ đi về phía tương lai, đừng ủ dột ngồi nhìn "ngày trôi về phía cũ", thanh xuân của bạn sẽ trôi đi vô nghĩa lắm. 



...Viết cho những người rất là thương.


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Chỉ có em là khác với em xưa

"Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ có em là khác với em xưa"
-Xuân Quỳnh-

Giờ sang đông rồi, Saigon vẫn nóng như đổ lửa, chẳng phải là cái nắng hanh hao ở nhà nhưng vẫn làm tim thắt lại. Những mênh mang cũ cứ trôi trôi trôi, tìm lại mình dường như không thể thấy được nữa, ánh mắt nụ cười ngày xưa tan đâu mất. Mặt trời phía anh lặn phương nào? Em làm sao để có thể thấy được hiên nhà ngày xưa mình đứng chờ trời mưa tạnh? Em làm sao để gặp lại anh cùng những hoàng hôn phía anh đau đáu? Em làm sao để trở lại khung trời ngày cũ, nói với anh em sẽ chờ anh trở lại, dù mình đã xa nhau hàng vạn năm ánh sáng? Em bây giờ cũng đã đi rất xa thành phố của mình, thành phố có thời em hứa rằng trọn đời không xa, em bây giờ cũng đã mãi mãi cách xa anh.
Anh, dù hạnh phúc hay khổ đau, cũng phải đi kiếm tìm mặt trời của riêng mình, mặt trời chỉ vì riêng anh mà lặn, vì riêng anh mà tỏa sáng. Mình đã mãi không còn vì nhau được nữa từ hôm em nói rằng rất thương anh nhưng không thể cùng anh đi đến cuối, mặt trời trong em không thể chỉ vì riêng anh mà lặn, vì riêng anh mà ấm áp, khổ đau. 

Em, khi xa anh rồi mới hiểu cuộc đời sau này dù muốn vì riêng ai mà thắp sáng cũng là điều không thể. Vì không cam tâm làm con mèo nhỏ  nép bên anh mà em, anh xa mãi. Giữa những bão giông của cuộc đời sấp ngửa, lòng người đen bạc, em mới thấy mình từng khờ dại biết bao, khi bây giờ không thể quay về nép vào anh thêm một lần nào nữa. Đã có mặt trời vì riêng anh mà khóc, vì anh mà rạng rỡ cười vui, hiền ngoan đón anh về.
Em, từ khi biết rằng không thể nói với anh rằng "em mệt" đã dốc hết lòng mình để làm việc, để thành đạt hơn, để xinh đẹp hơn, biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ quay lại tìm em, nếu không thì chí ít cũng là hối hận vì đã từng đồng ý để em rời xa anh. Nhưng tận sâu thẳm trái tim, em hiểu mình đáng thương. Vì dẫu thế nào chăng nữa, anh cũng không phải là người yêu một ai vì người đó bản lĩnh, thành công hay xinh đẹp. Anh yêu một người bằng tất cả những ban sơ dịu dàng như ngày mười tám từng yêu em.

Anh bây giờ an nhiên với mặt trời của riêng mình.
Em bây giờ, sau những bão giông, vẫn một mình bước tới. Con đường em đã chọn. Không anh.

P/s: Viết nhảm một hồi thành ra thế này:))

Mặt trời đã lặn

Saigon tháng Mười một.

M có người yêu.

Lúc M đăng trạng thái facebook, mình cũng onl,nhưng đang nói chuyện với bạn, cười tít cả mắt, mình thật sự không buồn.

Những ngày sau đó, cuộc sống của mình vẫn bình lặng trôi qua.

Nhưng...

Nỗi buồn cứ như cơn sốt ngấm dần dần vào lòng mình, từng chút một, khi không thể một mình chịu đựng nữa, cơn buồn bắt đầu tìm cách thoát ra. Mình khóc. Không phải vì hờn giận gì M (mình làm gì có cái quyền hờn giận), cũng không phải vì nghĩ rằng mình không thể sống tốt hơn hay không thể yêu thương ai khác, nước mắt lúc này rớt như bản năng vậy, chỉ tự hỏi mình sao cứ phải khóc vì M nhiều như vậy. 
Ngày hôm sau đi làm, mình vẫn tập trung làm việc,nhưng khi chị bạn hỏi sao mặt mình buồn thế, N nhắn tin hỏi mình khi onl facebook thì mình bắt đầu rối, úp mặt xuống bàn mà nước mắt cứ trào ra, tim thắt lại. 

Nhưng...
M giờ hạnh phúc rồi, không phải điều đó rất tốt sao? Thật may vì giờ hai đứa có thể tách nhau ra được rồi, mình cũng an nhiên mà sống. Khóc thế thôi, như nghĩa vụ của con tim khi nhìn thấy người mình thương rất thương có người yêu thì phải khóc, rồi sau đó tỉnh queo, ráo hoảnh như khoảng trời chưa từng giông bão.

Mặt trời của chúng ta chưa từng mọc cùng lúc, nên giờ lặn hướng nào cũng không còn quan trọng nữa. 

"Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện đã qua rồi, anh đã cách xa thế
"Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo"..."

Ngọt ngào đắng cay ngày cũ thôi đành để gió bay.
Giờ mở cánh cửa khác rồi, mọi thứ hẳn sẽ bằng an hơn.
Chờ ngày con tim đập nhịp khác.

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

“Cuộc đời đắng cay hơn, cuộc đời ngọt ngào hơn”

“Cuộc đời đắng cay hơn, cuộc đời ngọt ngào hơn”
Đêm qua ngủ nằm mơ mình được đi dạy. Mình dạy bài “Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng”. Học trò dễ thương lắm, thương mình hết sức. Thành thử ra sáng nay đi làm mình lại nhớ những ngày còn đi thực tập, trước hôm mình dạy học trò lại nhắn tin “Con sẽ coi bài kĩ mai giơ tay phát biểu”, lúc mình dạy xong lại có mấy trò chạy lên nói mình toàn dạy bài khó nên trò không biết để giơ tay. Thương lắm. Mới có mấy tháng trôi qua mà chuyện cứ như ở thế kỉ khác mất rồi.

Sáng nào đi làm mình cũng dừng đèn đỏ ngay quán “Phở Hưng”. Tự nhiên muốn về nhà mở một quán gì đó đặt tên là “Hưng” ghê.

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây

“ Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây”
1. Có hồi bạn nói anh bạn giờ có gia đình, bận rộn công việc nên ít gọi về cho ba mẹ khiến ba mẹ buồn. Mình ngồi nghĩ, sau này có gia đình mình có bận rộn quên trước quên sau đủ điều vậy không, chứ bây giờ, đi làm cả ngày thì không sao, về đến nhà ngồi phịch xuống sàn là mình thấy lòng rỗng hoang hoác, cứ muốn cầm điện thoại gọi cho ba mẹ, dù hôm nào cũng gọi thì chẳng biết nói chuyện gì nữa. Mình đi làm, ba mẹ chắc lo nhiều hơn lúc mình ăn không ngồi rồi ở nhà. Gọi điện cho mình, ba chỉ hỏi những chuyện ở công ty, mình có quen được nhiều người không, bạn bè ở đây có thân thiện không, mình phải làm nhiều không, thành thử ra lúc nào mình cũng có cảm giác mình là con nít còn nhỏ tí.
Dạo này mình hay nghĩ về N, người mà cả đời nằm mơ mình cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc mình nghĩ về nhiều như thế. Chắc là vì tò mò nhiều hơn là quan tâm. Mình hay thắc mắc không biết giờ N ở đâu, làm gì, công việc của N thế nào, N đã quen được bạn mới chưa. Mình thắc mắc nhiều điều, nhưng mình cũng không muốn hỏi N, cũng chẳng biết vì sao.
Hôm trước mình có lần ngồi nghĩ về người đã cùng mình đi qua những nông nổi của cuộc đời. Người đầu tiên và duy nhất mình nghĩ về là Đ. Kể cũng lạ. Nhưng những bình yên đã cùng Đ đi qua, dù là bao nhiêu tháng năm chăng nữa, cũng đều rất dịu ngọt. Giờ lớn lên, xa nhau, tiếc nuối cũng nhiều, nhưng có vẻ như mình cũng chấp nhận chứ không than van, vì ai rồi cũng đổi khác. Chỉ có điều lúc nào mình cũng tin rằng rồi sẽ có lúc Đ quay trở lại dù những tổn thương đã từng mang trong suốt những năm tháng xa nhau có lẽ sẽ không phai đi được. Mình là người dễ dàng tha thứ nhưng không dễ quên. Mà đã nhớ thì chỉ khiến mình thêm buồn.
Mình vốn muốn viết truyện ngắn. Nhưng tới giờ vẫn chưa viết được gì. Đi làm cả ngày nên không có nhiều thời gian để viết như trước. Mình thích nhân vật nữ chính của mình sẽ tên Vy. Không hiểu sao, nhưng mình thích mấy bạn nữ tên Vy lắm. Mình cứ mường tượng những người tên Vy là những người hiền lành, trong sáng nhưng mạnh mẽ lắm. Lại nhắc về sự mạnh mẽ. Hôm qua “bác” G nói mình gầy quá, còn gầy hơn cả lần đầu tiên gặp “bác”, thành thử ra mình nghĩ nhiều về mấy câu của Trịnh “Gọi nắng trên vai em gầy”, thấy cái sự gầy đi vào thơ ca nhạc họa cũng nhiều khi thi vị thế. Nhưng nghĩ về câu đó thì ít, mình lại nghĩ nhiều về câu “Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây”, “Đời xin có nhau dài cho mãi sau nắng không gọi sầu/ Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”.
“Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây”
Mọi chuyện cứ mờ xa như thể là chuyện của một ai khác, ở một đời khác rất xa mình. Mình cứ mộng mị như cuộc sống này, hơi thở này, yêu thương này không hẳn là của mình. Đời cứ thế buồn trôi. Hôm trước thầy lại nhắn tin nói gắng lên nghe, mình lại thắc mắc mình đang sống vì điều gì, rốt cuộc thì mình phải cố gắng đến bao lâu, đi đến bao xa. Mệt quá.
2. Mình quyết định thứ 7 này đi mua nhà cho hạc. Nhất định là phải làm. Vì bây giờ bỗng nhiên mình thương mấy con hạc lắm, như thể chúng cũng phải chịu đựng nhiều những nỗi buồn, những tổn thương khác nhau.

Mình muốn trồng cây, muốn nuôi chó mèo. Thế mà sắp đi qua tháng Mười. Mình nhớ con mèo nhà mình. Mình từng nghĩ nó cô đơn, vì nó suốt ngày đi theo mình, quấn lấy mình. Hằng nói không phải đâu, con mèo nào chả thế. Có hồi mình còn lo nó giận mình, nghĩ cũng buồn cười. Nhưng mình thương nó lắm.

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

Hoa sữa

Giờ là tháng Mười.
Năm mình học Mười hai, chắc cũng vào tầm này, ngồi trong nhà thầy học Toán, hoa sữa đưa hương phảng phất quanh quất vào trong phòng, cả nhóm chắc cũng gần 20 đứa, nhao nhao "Mùi hoa sữa khó chịu quá thầy ơi", một mình mình gào "Thơm mà" nhưng không ai nghe mình cả. Lúc đó, có một bạn nam cũng nói "Hoa sữa thơm mà YT nhỉ". Giờ mình vẫn nhớ, còn bạn chắc đã quên. Cuộc sống hay như vậy, người ta hay quên những điều người ta nói, vả lại chuyện này cũng không có gì to tát để nhớ, bạn là người nói thì bạn dễ quên hơn, còn mình là người nghe, nên mình nhớ; nhưng thật sự bản thân mình cũng không biết vì sao mình lại nhớ chuyện cỏn con tưởng như chẳng có gì quan trọng này. Sau này cuộc sống nhiều thứ thay đổi, con người cũng thay đổi, nhưng cảm giác giữa một đám đông theo ý kiến nhiều chiều mà vẫn có người kiên tâm đứng sau lưng ủng hộ mình thật sự rất đặc biệt. Và cảm động. Hai đứa vốn không hay chơi với nhau. Sau này có thân hơn, có một vài lần mình viết stt buồn trên fb, bạn gọi điện hỏi thăm xem mình thế nào mà buồn thế, rồi thôi, nhưng mình cũng biết ơn. Đời mình hay cảm động bởi những điều bé tẹo như thế.

Hồi còn ở chỗ trọ cũ, có những đêm mình với T ra Bệnh viện Bưu điện, leo lên tầng thượng, mình ngồi hít lấy hít để mùi hoa sữa, những lúc ấy thật sự rất yên bình. Bây giờ, chuyển trọ cũng không xa bao nhiêu, nhưng mình không ra đó nữa. Có những đêm nằm trên gác, mình bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa sữa, cảm giác chênh vênh thật sự rất rõ rệt. Nhưng mình không biết vì sao mình chênh vênh. Hồi mình còn ở nhà, những đêm học bài khuya mình hay mở toang cửa sổ để ngửi mùi hoa sữa từ nhà hàng xóm. Không hiểu sao mình thấy mùi hoa sữa buồn lắm. Buồn như những cơn mưa đêm.



Có một đợt, N gọi điện cho mình, nói mình hát cho N nghe được không. Thế là mình ngồi hát "Có lẽ anh lại quên em, Có lẽ nào anh lại quên em" (Hoa sữa). N nói mình hát buồn quá. Chuyện đó chắc cách đây cũng một năm rồi. Mình đã không còn nhớ được hồi đó mình buồn chuyện gì mà hát buồn như thế. Chỉ nhớ rằng, hồi đó, hoa sữa cũng đưa hương.


Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Có bình yên nào không xót xa

Thế là một tuần làm việc cũng sắp trôi qua. Hôm nay là tối thứ 6 rồi.
Mai mình đi mua nhà cho hạc.Kể ra cũng kha khá thời gian trôi qua rồi. Hạc phai màu hết, trách chi chuyện cũ không phai.
Hôm qua đi học Định hướng, Saigon sau mưa rất buồn. Buồn không tả được. Nên ngồi học cũng thấy buồn. À, hôm qua bị chị trưởng nhóm "chỉnh" bài. Ba gọi điện hỏi đủ chuyện, nhưng mình không nói với ba chuyện đó được, sợ ba lo mình buồn, mà mình thì chỉ buồn một tẹo thôi.
Tuổi trẻ bây giờ rất nhàn hạ, dù mình phải làm việc cả ngày, bây giờ chỉ tiêu công việc cũng tăng lên. Chiều đi làm về mình ngồi nghe nhạc, để nhạc trong điện thoại phát đến khi đi ngủ. Ai biết được tương lai thế nào. Cứ sống hôm nay đã.
Thật ra mình chẳng biết viết gì cả, nên mọi thứ mới rời rạc thế này. Lòng mình cũng rời rạc như thế.
Mình rồi sẽ đi qua M. Thật đấy. Mình biết mình chẳng ở bên M được. Thương nhau là một chuyện, cùng nhau đi đến cuối lại là chuyện khác. Đời này, chỉ thương thôi thì vẫn chưa đủ. 
Những điều anh chưa nói với em
...
Có bình yên nào không xót xa


**
Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Những chuyện lặt vặt

Sáng làm bài buồn ngủ nên đã định nghỉ trưa là sẽ ngủ một giấc để chiều làm tiếp. Nhưng tự dưng đi đọc thơ Nồng Nàn Phố. Đọc hai bài mà buồn muốn khóc. 

1. VIẾT RIÊNG CHO TÌNH YÊU BÉ NHỎ
Muốn ôm anh vào lòng và nói về bla bla bla (có bao điều em muốn nói với anh, về hạnh phúc, về trải nghiệm, về phận số, về em, về anh, về tình yêu...)
Tội lắm anh ơi... chưa làm được gì nhiều
Cho tình yêu hai đứa mình bé nhỏ
Chỉ biết nặng lòng với đôi mắt đỏ
Nặng lòng nhớ nhớ thương thương
Nào phải yêu chân thành là đi đến tận cuối đường
Phận số mỏng manh cắt chia bình yên thành cay đắng
Em vẫn ở đây trói đêm dài bằng câm lặng
Nào ngờ câm lặng giết em
Thương lắm anh ơi... chưa gom nắng rải đầy thềm
Khi anh ước mưa tan đi để thềm đầy hoa nở
Chỉ là cô gái gầy guộc và bé nhỏ
Chỉ là em không phải thần thánh trong đời...
Nào phải tha thiết yêu là hạnh phúc anh ơi
CHúng mình thương nhiều nên trời đành bắt tội
Cay đắng là khi em yêu, em luyên thuyên, em gào, em nói
Mà anh ở rất xa... không nghe thấy nữa rồi
Chỉ biết yêu, tin và da diết anh thôi
Không làm được gì khác hơn để hai đứa được bên nhau trọn đời trọn kiếp
Chỉ là con người với số, phận, nghiệp
Nên em đành buông để anh chạm chân trời...
Những nguyện cầu trời ạ. em hét đến tím môi
Vậy mà không thể làm khác đi những gì thuộc về vận mệnh
Rồi có một đêm nào đó vì nặng lòng mà choáng chếnh
Em sẽ đặt tay lên ngực mình để tha thiết nhớ thương anh
Chưa làm được gì nhiều cho cuộc tình mong manh
Vậy mà em đã phải nói lời giã biệt
Thì ra bất hạnh của đời người không phải là yêu rồi bị khước từ, bị phản bội mà là đang yêu và được yêu tha thiết
Mà biết trước rằng định mệnh sẽ chia tay!
Yêu anh hơn cả mạng sống, cuộc đời này
Nhưng làm sao em làm gì nhiều hơn cho anh được
Em chỉ biết hôn, yêu, tin, chờ và nguyện ước
Ngày anh chạm chân trời... em sẽ bắt đầu dám tập quên anh!
2. HẾT YÊU RỒI PHẢI KHÔNG ANH?
giá mà anh có thể đừng quên em...
Ta chỉ muốn anh đừng bỏ đi xa
Dù bây giờ không còn yêu nhau nữa
Cứ quên sạch trơn đi... nhưng xin chiều chiều vẫn nhấn đều chuông cửa
Ngày còn thương quen anh chỉ nhấn một lần
Ừ... không hôn, không ôm, không da diết nhưng có thể làm bạn thân
Cần có thể gọi, nhớ có thể chờ và buồn quá có thể hét lên "Trời ạ ! qua đây gấp"
Véo vào tay bảo đồ quỷ... đồ ngốc, đồ đần, đồ chập
Người ta bận mà vòi vĩnh quá trời
Ta chỉ muốn vẫn là anh xưa cũ thôi
Không phải người hẹn thề nhiều rồi vội vàng quên hết
Chỉ cần bình thường là người ta thương đến cùng kiệt
Chỉ cần giản đơn là người cũ một thời của ta
Đừng vì hết yêu mà lạnh nhạt đi qua
Không liếc lấy một lần vai gầy và tóc dài đêm hanh hao thích chạm tay lên vuốt
Hình như cặp nơ màu xanh em buộc
Anh vò trăm lần khi tha thiết thèm hôn
Hãy nhẹ nhàng như hai đứa vẫn còn
Một chút xuyến xao nào đó của ngày xưa cũ
Hoặc ta chỉ cần đêm nào đó khó ngủ
Anh sờ lên ngực mình mà thương ta - người con gái thích bày trò thổn thức
Ta chỉ muốn mình là hiện tại nhưng trời ơi trời ơi.. ta đã là kí ức
Chuông cửa vẫn reo nhưng reo trăm lần nghiệt ngã
Anh vẫn ở gần đây không bỏ đi nhưng không còn gì là anh nữa cả
Anh bây giờ đã khác quá anh xưa
Ta vẫn muốn trời hôm nay không mưa
Vậy mà ngoài kia hoàn toàn giông bão
Thì ra khi hết yêu rồi chỉ còn ta điên đảo
Muốn những thứ mà ngày đó khó lường...
Ôi người ta thương
Giờ bấm chuông nhà cô gái khác !
**
*
Làm sao để quên M nhỉ?
13h24 mất rồi.

Mong manh tình về

Mình rất thích bài hát này. Lần đầu tiên mình nghe bài này là Quốc Thiên hát. Sau phát hiện ra Thùy Chi cũng hát bài này. Nói chung là vẫn thích Quốc Thiên hát hơn, nhưng nếu để tâm tư là của một người con gái thì mình cũng có thể đồng cảm phần nhiều.

"Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua
Khi anh lang thang bên em đường chiều nắng xa
Nghe trong tim anh còn bao lời cảm ơn, lời xin lỗi
Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi
Tin yêu em trao cho anh mất đi sao đành
Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha
...
Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ để thấy em
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá
Nắng vẫn ấm áp gió hát đường chiều phố quen
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương
Run run đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca
Tình đắm say"

"Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha."
Thế là mình ngủ hết cả một buổi chiều chủ nhật. Thật ra thì ngủ từ lúc 3h đến gần 5h vì sáng đi chợ mua đồ tới 12h mới về. Hồi xem phim "Discover of love", thấy cô nhân vật chính được anh người yêu tặng cho cái túi xách lúc anh nhận được tháng lương đầu tiên thì mình mê gì đâu, nên cũng có lúc mê có người yêu để được tặng đồ như thế. Nhưng hồi nào có người nhận tháng lương đầu tiên thì mình cũng được mua đồ cho hết, mà mình thích gì là được mua nấy, thành ra không cần có người yêu thì đời mình cũng đẹp như mơ í. Hôm nay đi chợ được chị Th mua cho cái túi xách màu tím. Mê lắm :)
"Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha"
Hôm qua đi làm về, mình ngồi hát bài này khản cả giọng. Xong thì đi sinh nhật chị H. Trong bữa sinh nhật, anh Vũ hỏi "Bao giờ đến sinh nhật Gà nhỉ?", thấy cũng vui vui. Nói chung là làm chị cả trong nhà nên cái gì cũng phải ra vẻ người lớn, thành ra khi có người lớn hơn quan tâm thì cũng có chút sung sướng nhẹ. Anh còn hỏi mình có người yêu chưa. Hơi sốc đấy, nhưng mà cũng thấy vui vui.
Thật ra nói chẳng quan tâm tới ngày thứ Bảy là nói xạo. Chứ giờ hết ngày Chủ nhật mất rồi thì lại thấy tiếc gì đâu. :(

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Những ngày đầu đi làm

1. Tuần đầu tiên

Cảm giác của những ngày đầu tiên rất tệ. Phải một mình trên cả quãng đường dài nên mình rất cô đơn. Thật sự là mình cô đơn muốn khóc. Mình đã từng nghĩ cả đời này có lẽ mình sẽ không bao giờ cô đơn như lúc đó. Đỉnh điểm của sự cô đơn. Lúc nào mình cũng nhớ người. Mình nhớ Hg, nhớ Đ, nhớ M, nhớ K, thậm chí mình còn có lúc nhớ cả N. Lúc nào mình cũng chờ điện thoại ở nhà. Nhưng mẹ đã ít gọi hơn, mẹ nói giờ mình đi làm, có bạn bè rồi nên chắc không còn buồn như khi ở một mình nữa. Mình nói với mẹ lúc ở một mình thì mình chỉ buồn thôi, còn giờ đi làm mình vừa mệt vừa buồn. Nói xong mình cười giả lả, con nói đùa thôi. Xong lại thấy lòng đắng chát. Mình chả quen được khi phải một mình như những ngày này.

Mình nhớ Đ.
Từ nhỏ đến lớn, đi đâu mình cũng có Đ đi cùng. Cấp 2, rồi lên cấp 3, đi thi Đại học, lúc nào mình cũng có Đ. Bên Đ mình có những bình yên rất lạ, chẳng bao giờ cần khoa trương. Đ nhắc mình nhiều thứ, thương mình quá đỗi đặc biệt. Trước giờ, chưa có ai sáng nào cũng kiên nhẫn hỏi mình có chuyện gì buồn như Đ, chiều học về lại hát "Đi qua bóng tối". Hồi đó mình chẳng thích nghe Đ hát đâu. Giờ thì tự nhiên nhớ lạ. Đ có người yêu, mình thấy hai đứa đã xa quá rồi. Chẳng phải từ hồi Đ biết yêu nên mới thế. Đ khác từ những ngày hai đứa đi học Đại học. Mình chả biết nói sao nữa.

Mình nhớ K.
Cứ mỗi lần đi ngang qua Thư viện Tổng hợp, mình lại thấy nhớ K khủng khiếp. Mình hay nghĩ K "chiều" mình quá nên mình đâm hư. Hồi còn gần K, đi đâu mình cũng có K chở đi, chẳng bao giờ K câu nệ chuyện mình cần làm là chuyện chung của hai đứa hay chỉ là chuyện của riêng mình. Chỉ cần mình nói mình muốn đi quá là K lập tức nói sẽ chở mình đi. Mà đi cùng K thì mình sướng thôi rồi. K phải tập trung lái xe chứ mình ngồi sau thì làm gì cũng được. Muốn ngủ gật thì ngủ, muốn hát thì hát, muốn nhìn nhà cửa xe cộ thì nhìn. Hồi K yêu, mỗi lần đi chơi nơi nào đẹp đẹp với người yêu về là K lại nói hôm nào sẽ chở mình tới đó cho biết. Thấy thương gì đâu. Bây giờ, K ở xa rồi. Cứ mỗi lần phải lái xe một mình, gió bụi bay vào mắt cay xè, mình lại nghĩ K hại mình thật rồi, trước giờ K cứ chắn hết gió bụi cho mình, mình ngồi sau chẳng biết gì hết trơn. Ở công ty, mỗi lần bị lỗi hệ thống hoặc vào giờ nghỉ là mình lên mạng đọc thơ, đọc văn; chị bạn thấy thế nói mình thích thơ văn quá nhỉ. Mình cười hì hì xong nhớ hồi còn đi học, mình có tật hay lấy bút chì viết thơ văn ra bàn với sách vở. K thấy mình như thế thì nói với mình, sau này học trò K mà giống mình thì K sẽ lấy thước đánh vào tay vì cái tội làm cô nhớ bạn cô. Giờ không biết học trò K có đứa nào hay viết thơ như mình ngày đó không, mình thì lúc nào cũng thấy nhớ K.Nhớ khủng khiếp.

Mình hay nghĩ về Hg.
Thật ra là mình thắc mắc hoài. Ngày xưa mình đã từng nhớ Hg rất nhiều, làm gì mình cũng nhớ Hg, ở đâu mình cũng nhớ Hg. Nhưng bây giờ, nhớ ra Hg, mình đã không biết mình quên Hg từ lúc nào và vì sao mình quên Hg.Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ có lúc mình quên Hg như thế. Quên một cách âm thầm đáng ngạc nhiên.

Mình nghĩ về N.
Những lúc lái xe vô số 3, mình lại nghĩ về N. Chỉ vì có lúc N nói mình phải vào số 1, số 2 mà đi nữa, đi hoài số 4 tội cái xe. Mấy hôm đầu mình đi làm, N gọi điện cho mình chỉ để hỏi mình còn sống hay đã chết. Mình nói mình đang nấu cơm, N nói vậy là còn sống rồi. Xong thì cúp máy. Trước khi cúp máy còn nói với mình, tên bài hát hôm trước mình nói sai mất một từ. Nghe N nói xong mình buồn lắm, vì chính mình cũng chẳng nhớ được hôm trước mình đã nói bài hát đó tên gì. Chính mình cũng vô tâm.
Tuần thứ 1 kết thúc bằng một chuỗi những cô đơn tràn ngập.

2. Tuần thứ 2

Mình đã quen với công việc hơn, mọi chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng. Vì mình biết cách chấp nhận. Sáng mình dậy sớm nấu cơm mang đi cho bữa trưa. Tối về tắm xong là mình giặt đồ ngay, không để đến hôm khác vì áo quần ít ỏi không giặt thì không có đồ mặc đi làm. Mình ngủ sớm hơn. Không chăm chỉ đắp mặt nạ vì có đắp cũng không khá khẩm hơn, Đ có hồi nói với mình như thế. Có hôm đi làm về, Saigon mưa rất lớn, chen chúc mãi vẫn không qua được ngã tư, mình đã nghĩ về những tin nhắn rời rạc của anh vào tối hôm trước. Anh nói anh trở về trường cũ dạy, học trò rất ngoan, anh được thầy cô ưu ái, sáng hôm rồi anh được đi dự giờ cụm, học được nhiều điều. Mình rất mừng cho anh. Đã có lúc mình nghĩ đời anh sướng quá, nhưng giờ mình lại nghĩ, để được như lúc này, hẳn anh cũng đã phải trải qua rất nhiều đau thương. Đi qua nhiều giông bão, sẽ có lúc con người nhận ra rằng giông bão trong cuộc đời này có lúc cũng rất ngọt ngào.
Dần dà, mình quên để ý đến những ngày thứ Bảy, vì mình cũng không còn quá quan trọng chuyện được nghỉ hay phải đi làm nữa. Dù lúc nào mình cũng trân trọng những ngày như hôm nay.
Mình không biết sẽ làm công việc này đến bao giờ, chừng nào thì mình sẽ được đi dạy. Nhưng mình sẽ an nhiên với mọi việc, vì dù gì những gì mình đang làm cũng là lựa chọn của mình. Đã quyết định làm gì thì tốt nhất là đừng nên hối hận, phải an nhiên mà sống. Mình sống để tận hưởng, chứ không phải sống để đi làm :)
Tuần thứ 2 đã trôi qua rất nhanh.

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

"Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên"

Thế là có nhà mới cho blog rồi. Có lẽ sẽ không dùng blog cũ nữa. Chia li nào dường như cũng đầy hoang mang.

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...