Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

CẢI NGỒNG




Bỗng dưng chiều nay lòng thấy nhớ nhà
Vườn cải mẹ trồng mong con về chắc giờ vàng nụ
Nhớ đàn gà có mẹ mái mơ ở cữ
Ru rú trong đụn rơm mùa ấy nắng thơm lừng

Và chao ôi thương quá cái bóng người dưng
Mỗi lần bóng gầy đi ta đau hơn trận ốm
Nhớ và mê rất nhiều mà phải làm bạn
Nên ta ghét bóng quá trời

Thèm ra sông nhìn dòng trôi
Ngày mẹ đi chợ xa một mình ngồi ngóng mẹ
Cứ muốn vút thành chim sẻ
Quẩy gánh hàng ế trưa để mẹ bớt phiền lòng
Ai ngờ soi bóng xuống lòng sông
Thấy đứa dưới sông bé con khờ dại
Ngày lớn tướng bay mãi
Mới biết chẳng có con chim sẻ nào bay được 
rồi mà lại không bay

Vẫn lẫy cái bữa cha rầy
Đánh một roi lên mông mà hờn hơn năm bữa
Để cả tuổi thơ thấy mênh mang ngoài cửa
Hình như không ai thương mình...
Để cả tuổi thơ thích ngồi lặng thinh
Nghe tim gầy máu chảy

Bỗng dưng chiều nay tha thiết về làm 
người nhà quê đến vậy
Mẹ ơi!

Đi chưa hết nửa đời người
Đứa tha hương đã mỏi chân như thằng sắp chết
Chỉ có ai từng ăn bát canh cải ngồng mới biết
Nỗi nhớ quê nhớ mẹ nhớ cha đắng đến độ nào

Chiều nay thị thành xanh xao
Ước ao có vũng sông nào để soi lòng dạ đứa 
thương nhớ mẹ
Muốn vứt lốt chim sẻ
Hóa thành bé con khờ dại ngó mẹ cười

Cải ngồng ơi
Nhớ lắm!

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Viết riêng cho tình yêu bé nhỏ

Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 2 năm hai ngàn mười lăm.

M ơi,

Rốt cục thì đời này, kiếp này tớ đã mang nợ M điều gì, sao bao nhiêu năm tháng trôi đi tớ vẫn nghĩ về M nhiều đến thế???

Khi Khê nói về chuỗi những con người nợ nhau, tớ đã nghĩ về M, rất nhiều. Tớ đã thắc mắc muôn ngàn câu hỏi vì sao mà tất cả đều là những câu hỏi không thể tìm được lời giải đáp. Con người sống trên đời này không thể yêu thương nhau vẹn tròn được hay sao hả M?
Khi N nói thương tớ. Tớ cũng đã nghĩ về M. Tưởng tượng người tớ nắm tay bước tiếp chặng đường phía trước không là M, tớ đau lắm, còn đau hơn cả hôm tớ biết M giờ thương người con gái khác, hai đứa mình giờ tách biệt nhau thành hai phương trời rất riêng và xa lạ. Tớ làm sao để buông bỏ những điều vốn dĩ không còn là của mình từ khi mới bắt đầu?




Vậy mà tớ cứ nghĩ mình đã quên M. Vì tớ biết lòng tớ nguội lạnh đi rất nhiều khi nghĩ về M, nhắc đến M. Nhưng N khuấy động trong tớ quá nhiều điều. Tự dưng tớ rất thương những người đến sau M và thương tớ thiệt tình, vì người ta làm sao có thể bước qua những vết đau M đã để lại, làm sao tớ bỏ lại hình ảnh của M những hôm lòng chênh chao nhất?

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Mệ



Saigon tháng Chín nóng như đổ lửa, quạt ở nhà bị hư, đêm nằm ngủ mơ màng nhớ những khuya mùa hè khi mình mười ba tuổi, đêm nào mệ cũng gãi lưng và lấy quạt lá dừa quạt cho mình tròn giấc. Hồi còn mệ sướng ơi là sướng mà mình không biết. Giờ lớn lên, có những hương vị của mệ mình chẳng thể tìm thấy ở nơi đâu được nữa, như mùi nước bồ kết gội đầu, mùi lá xông những hôm cảm nặng, vị canh chua nấu khế,… dù công thức của mệ mình thuộc nằm lòng. Có những thứ, cứ thiếu hẳn một người thì chẳng bao giờ tròn vị được.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

"Quay lưng là giang sơn khác"

Khi gặp lại chị làm chung team ICT thời-ban-sơ-nhất sau một khoảng thời gian tương đối dài không hẹn hò gặp gỡ, chị hỏi mình đã sống như thế nào sau những ngày quay lưng đi và không thấy M ở phía trước nữa. Trời hôm đó có còn xanh trong không? Gió còn mát và hoa còn êm dịu không? Mình chỉ cười với chị vì không thể trả lời hết được. Ngôn từ dường như ngắn cạn quá, không thể dung chứa được ngần ấy những điều đã qua. Ba năm đã qua.
Có một buổi chiều chủ nhật, mình tắm giặt, gội đầu xong, ngoài trời bắt đầu tối dần, mình không bật điện, ra ngồi lan can hong tóc, nhớ về khoảng thời gian đầu mình xa M, nước mắt cứ thế ứa ra, không ý thức.


Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Nhà là nơi... (p1)

Hè năm 2014, lúc còn ở nhà, mình có xem một bộ phim (hình như “Gia đình là số 1” thì phải), trong đó có một chi tiết khiến mình nhớ mãi. Đó là cô nàng nhân vật trong phim vốn là con gái của một gia đình giàu có bỗng trở nên kiệt cùng khi gia đình rơi vào khủng hoảng, cô phải đem bán rất nhiều quần áo, giày dép để lấy tiền chi tiêu. Khi tất cả mọi thứ đã bán đi gần hết, chỉ còn lại một đôi giày cao gót, định mang bán, cô khựng lại khi nhớ đôi giày này chính là đôi giày cha cô đã mua tặng cô và dặn dò “Một đôi giày đẹp sẽ giúp con tự tin đi đến những nơi mà con muốn”. Cô khóc. Và mình cũng khóc.

Mình nhớ có một Tết năm mình còn rất nhỏ, đêm Giao thừa, ba mẹ cãi nhau, vì chuyện gì thì mình không thể nhớ được, ba giận mẹ, đạp xe ra ngoài thị trấn. Mình ngồi cùng mẹ, nhìn mẹ ủi lại những bộ quần áo cũ cho ba và hai chị em mình để đón Tết vào ngày hôm sau, thiu thiu ngủ khi mẹ ủi đến cái áo cuối cùng. Lúc mình ngủ quên trên chân mẹ, ba về gọi mình dậy, đưa đôi Bitis mới tinh nói mình đi thử. Mắt mình sáng bảnh, háo hức thử đôi dép ba mới mua. Nhưng mình đã đi chật. Thấy mình cố gắng nhét chân vô cho vừa, ba nói thôi đi đổi lại đôi khác với ba. Thế là hai ba con đi ra chợ huyện. Vì muộn quá nên nhiều hàng quán đã dọn về hết, mình không tìm được đôi nào ưng ý, cuối cùng chỉ chọn được đôi vừa chân, mà không đẹp. Lúc đó ba nói mình đi kiếm mua gì cho em. Nhưng mãi mà không mua được gì. Về đến gần nhà, ba nói biết rứa hồi mua cho em đôi tòng teng…








Tuổi nhỏ của mình lớn dần theo từng ngày, đôi dép ba mua rồi cũng nhanh chóng không đi vừa nữa. Nhưng với mình, mãi mãi đôi dép ấy là đôi dép đẹp nhất, đưa mình đi tới nhiều nơi mình thích nhất. Nó chính là đôi hài bảy dặm của mình, dù khi mua cho mình ba đã không nói “đôi giày đẹp sẽ giúp con tự tin đến những nơi mà con muốn”.

Sau này, nếu có chồng và những đứa con xinh xắn, mình muốn chồng mình cũng có thể mua cho con của hai đứa những đôi giày nhỏ xinh như thế bằng cả tấm lòng trân quý. Vì vốn dĩ, những kỉ niệm về gia đình, bao giờ cũng vẫn luôn tròn đầy những tin yêu trong cuộc đời giông bão. Mình muốn con mình cũng sẽ như mình, có được những kỉ niệm ấu thơ trong trẻo như thế để đi qua từng phong ba của cuộc đời.


Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Tháng Năm

Giờ là cuối tháng 5. Những đêm tháng 5 mặn mòi những cơn nóng gay gắt dù ban trưa trời đổ mưa như trút. Qua tháng 6 có lẽ Saigon cũng vào mùa mưa. Cuộc sống vẫn êm đềm trôi. Một tuần liền không học Anh văn chỗ chị Hân, có đêm siêng năng thì mình đem sách vở ra học, hồi nào lười lại ngồi gõ lạch cạch như vầy. Mình tệ quá. Dạo này mình ít viết. Học cũng không đâu vào đâu cả.





Buổi tối mùa hè. Dù trời nực nhưng nhiều gió. Cứ như hồi xưa, tối bắc ghế ra ngồi ngoài hiên, gió lùa mát rượi, ngồi với mệ trong đêm gió mát như thế, thấy thật sự rất bình yên. Có nhiều thứ cứ phải mất đi rồi mình mới thấy tiếc, thấy buồn.
Hồi này phượng bên Lý Thường Kiệt nở đỏ rực. Không có tiếng ve thôi, còn lại thì mùa hạ vẫn buồn và da diết như thế.




Đi làm ở công ty mới rồi, mọi thứ dần ổn định hơn. Cả công ty chẳng thân được với ai. Ai mình cũng giữ ở mối quan hệ xã giao. Chị sếp cũng quan tâm nhiều, nhưng vẫn không nói chuyện cởi mở, thân mật một cách tuyệt đối với chị được.


Hôm 23.5 mình đi nghe đêm nhạc Trịnh “14 năm nhớ Trịnh Công Sơn – Nối vòng tay lớn” với N. Mình có lẽ già rồi, mình không “nghe” được bất cứ một cách tân nào đối với Trịnh, dù đó là Tùng Dương, hay Mỹ Linh, hay Quang Lý – những ca sĩ có chất giọng đẹp.


Mình thôi thắc mắc M. bây giờ sống ra sao. Hai đứa rồi cũng có hai cuộc sống riêng biệt, dù có lúc hẳn cũng có những giấc mơ chung, cho hai đứa. Tưởng là cho hai đứa thế thôi, chứ giờ thành ra mỗi đứa một giấc mơ, cùng dựng xây với một người khác. Đôi khi chắc cũng chẳng chạnh lòng nghĩ về và nhớ về giấc mơ bồng bột, con trẻ thuở mười tám, hai mươi. Vì chạnh nghĩ lại, ai lại chẳng thấy quá đỗi buồn thương, mà buồn thương bây giờ, với cuộc sống này, lạc lõng biết chừng nào. Cuộc sống mới rồi mà. Vui hay không, hối tiếc hay không cũng là mình đã lựa chọn. Phải bước tiếp thôi. Ngoái lại, có thấy gì nữa đâu. Mình, chúng ta còn phải sống cho người hiện tại, người ở tương lai. Nên cứ bước tiếp thôi.


Hàng ngày, mình ra đứng nhìn cây tầm xuân của nhà hàng xóm rũ dài xuống phía nhà dưới. Không biết nhìn để làm gì, nhưng bao giờ mình cũng thấy bình yên. Mình nghĩ về những ngôi nhà, những người bạn bằng tuổi mình, lớn hơn mình một chút, nhỏ hơn mình một chút, có riêng ngôi nhà nhỏ của riêng họ, các bạn có khốn khó quá không? Mình bây giờ hai ba, thêm tuổi cha sinh mẹ đẻ nữa là hai tư, vẫn chưa có người yêu, thấy sợ khi nghĩ tới việc phải chăm sóc cho ngôi nhà nhỏ, với người mình yêu và những đứa con bé xinh. Vì bây giờ, mình “sướng” quá, có lẽ không chịu khổ được, lúc nào cũng bật cười khi Nga hỏi “chừng nào mày mới chịu yêu?”.


Đôi lúc, mình muốn mình có nhiều thời gian hơn, mình sẽ làm được nhiều điều mình thích và chăm sóc bản thân tốt hơn. Mình dạo này gầy quá. Chẳng ổn một chút nào. Mình thích có học trò. Rồi thích trồng hoa, trồng cây, mà chỗ trọ thì không có nơi nào để trồng được. Ở Saigon mình thấy cái gì cũng là tạm bợ, cả căn phòng mình đang ở mình cũng chẳng làm được gì theo ý mình thích được. Nó cứ đơn thuần như căn phòng chứa đồ, và chứa người. Mình, sau này, muốn có thêm chút tiền nho nhỏ để có được một căn phòng như ý, mình bày biện những món mình thích, trồng vài cây xanh, và bàn lúc nào cũng có hoa tươi. Ôi cuộc sống mơ mộng của mình cũng chỉ có bấy nhiêu, mà sao khó quá.








Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Những chuyện lặt vặt

Buổi sáng ngủ dậy, mình thiệt sự cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn mơ hồ cứ thấm dần, thấm dần. Mình đã từng đứng rất lâu, rất lâu ở một khung trời, và bất kỳ một đam mê nào trỗi dậy cũng khiến lòng mình xao động. Mình thấy mình nhỏ bé. Và cô đơn lắm. Tựa hồ như cuộc đời này, mình không thể tìm kiếm được một ai để nương tựa vào. Tất cả bỗng chốc trở nên huyễn hoặc. Đôi lúc mình muốn khóc, nhưng không tìm được lý do nào để khóc. Hồi có người hỏi mình, “vẫn còn muốn làm giáo viên hả” thì thật sự mình cười không nổi. Với mình, tình yêu có thể lặng im, nhưng không thể dập tắt. Như kiểu khi N hỏi mình “vẫn còn yêu người đó hả” thì chắc chắn câu trả lời không bao giờ là “hết rồi” cả. Mình chỉ nghĩ rằng có thời yêu một người, đam mê một nghề thì nhất quyết trong quãng đời còn lại sẽ vẫn đam mê và yêu thương như thế. Tình yêu làm sao có thể lụi tàn. Có thể mình trẻ con, ấu trĩ. Nhưng mình cứ nghĩ thế, và cho thế là đúng. Ai nói gì mình cũng không quan tâm nữa. Chỉ có điều, dường như chỉ mình mình nghĩ thế.
“Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện đã qua rồi anh đã cách xa thế
“Em hát khác xưa rồi khóc cũng khác xưa theo””
Saigon dạo này nhiều gió, lá vì thế cũng rơi rụng nhiều hơn, bay lả tả trong gió. Vốn dĩ định đọc “Đừng đụng vào cây mùa lá rụng”, nhưng không biết nghĩ gì lại đọc “Bài thơ cuộc đời”.
Những hôm đứng ở trên cao nhìn xuống thành phố Saigon ồn ào, hoa lệ về đêm, mình không bao giờ tránh khỏi những cô đơn thấm đượm, bủa vây. Cảm giác như mình không hề thuộc về nơi chốn này. Tất cả đều xa rời. Lặng im. Dù mình chưa bao giờ tách mình khỏi thế giới của con người.
Những cảm xúc hỗn độn…
Có hồi mình định ngồi viết một bài Reply dài cho tuổi 22 của mình. Rốt cục ngồi viết bằng bút của N, chăm chút từng chữ cũng không thể viết được một bài Reply đàng hoàng cho tuổi 22.
Mọi thứ đều đã ở lại sau lưng. Cả cái tuổi tha thiết yêu thương của mình. Cả tuổi nhớ nhung không nguôi, không ngớt, không ngừng nghỉ. Cũng trôi xuôi. Mình của tuổi hai ba bây giờ tịch không một tiếng động. Mình không còn nghĩ về bất kỳ một lời thương tha thiết của bất kỳ một người nào khác ngoài mẹ mình, ngoài những cuộc gọi vội vàng mẹ nói mẹ xót. Ngoài những buổi chiều ba đi câu cá ở hồ. Mình thấy sợ nhiều thứ. Và bắt đầu ít đi những niềm tin. Hồi trước mình cứ đem đi cho phung phí. Đến lúc trái tim bị tổn thương, rách tan hoang thì chỉ biết ôm mình khóc, tỉ tê, chẳng ai thương nổi mình.
Lại viết vớ vẩn. Lại suy nghĩ lung tung rồi. Mình bây giờ không suy nghĩ nhiều như ngày trước. Mình cũng đổi thay sau 365 ngày tờ lịch thay khác. Không chỉ khuôn mặt già đi, mà cả trái tim mình cũng thay. Nhưng mình vẫn còn hy vọng về nhiều thứ quá.


Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...