Vườn cải mẹ trồng mong con về chắc giờ vàng nụ
Nhớ đàn gà có mẹ mái mơ ở cữ
Ru rú trong đụn rơm mùa ấy nắng thơm lừng
Và chao ôi thương quá cái bóng người dưng
Mỗi lần bóng gầy đi ta đau hơn trận ốm
Nhớ và mê rất nhiều mà phải làm bạn
Nên ta ghét bóng quá trời
Thèm ra sông nhìn dòng trôi
Ngày mẹ đi chợ xa một mình ngồi ngóng mẹ
Cứ muốn vút thành chim sẻ
Quẩy gánh hàng ế trưa để mẹ bớt phiền lòng
Ai ngờ soi bóng xuống lòng sông
Thấy đứa dưới sông bé con khờ dại
Ngày lớn tướng bay mãi
Mới biết chẳng có con chim sẻ nào bay được
rồi mà lại không bay
Vẫn lẫy cái bữa cha rầy
Đánh một roi lên mông mà hờn hơn năm bữa
Để cả tuổi thơ thấy mênh mang ngoài cửa
Hình như không ai thương mình...
Để cả tuổi thơ thích ngồi lặng thinh
Nghe tim gầy máu chảy
Bỗng dưng chiều nay tha thiết về làm
người nhà quê đến vậy
Mẹ ơi!
Đi chưa hết nửa đời người
Đứa tha hương đã mỏi chân như thằng sắp chết
Chỉ có ai từng ăn bát canh cải ngồng mới biết
Nỗi nhớ quê nhớ mẹ nhớ cha đắng đến độ nào
Chiều nay thị thành xanh xao
Ước ao có vũng sông nào để soi lòng dạ đứa
thương nhớ mẹ
Muốn vứt lốt chim sẻ
Hóa thành bé con khờ dại ngó mẹ cười
Cải ngồng ơi
Nhớ lắm!