Thứ Tư, 15 tháng 1, 2020

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế.
Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân của anh.
Những lần trở về, em cảm thấy thật tốt vì bây giờ em đang được hít thở chung một bầu khí với anh. Thức giấc cùng anh. Chìm vào giấc ngủ cùng anh. Mặt trời chúng ta lặn cùng hướng.
Những buổi sáng ướt đẫm sương, và mùi cỏ trong không gian ngai ngái. Những hoàng hôn thăm thẳm, và cơn mưa bất chợt nồng mùi đất khô. Cành hoa anh hái và nụ hoa em trao. Chúng ta đã có những tháng ngày chung hướng.
Anh có thắc mắc về cuộc sống em những ngày xa nhau không? Về thời gian ngược lối, mặt trời chúng ta không còn chung nữa? Anh có mặt trời riêng anh và em có mặt trời riêng em.
"Chúng ta không có sau này" chính là sau này của chúng ta hoàn toàn không có nhau.

*
"Đâu mùa hoa năm cũ
với mối tình ta trên phố xưa?"

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2019

Những nỗi buồn cuối năm

Lại sắp thêm một cuối năm nữa.
Bây giờ đã là tháng mười một. Những nỗi buồn giăng mắc trong lòng. Hết ngày này qua ngày khác. Như một bản nhạc rầu rĩ cũ kĩ phát đi phát lại trong không gian tịch mịch. Muốn bật dậy tắt bản nhạc ấy đi, nhưng không làm sao có thể tắt được.


Thứ Năm, 3 tháng 10, 2019

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2019

Những chuyện vụn vặt


Bây giờ, thích rất nhiều thứ. Thích học guitar và học chụp ảnh. Thích mua một cái máy ảnh, để chụp những thứ mình thích, vài bông hoa, nhánh lá, sông nước, màu trời,... Diệu rất giỏi, gì Diệu cũng biết và làm cũng tốt, kể cả chuyện chụp ảnh. Mình bây giờ, lại thích lông bông, không muốn làm biên tập nữa. Thích mở quán cafe sách, hát nhạc mộc với guitar, thích chụp ảnh, trồng vài cái cây trong vườn. Nhưng mình không biết bao giờ mới có đủ khả năng mở cafe sách và hàng đêm hát acoustic, làm một cô chủ nhỏ, chẳng màng tiền, và những mối quan hệ vớ vẩn phải giữ vì điều gì chẳng biết, mà làm bản thân mình ngột ngạt.
*
Cuối năm rồi, nhớ có lần M hẹn dạy mình chụp ảnh bằng máy cơ.






Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

Qua giông bão

M.,
Rốt cuộc thì, cuối cùng tớ cũng đã gặp được người có thể khiến bản thân mình muốn chia sẻ những điều vụn vặt nhỏ bé nhất của cuộc sống, như đã từng chia sẻ ti tỉ thứ với M.
Chuyện một cái cây lớn lên, xanh tốt; chuyện thời tiết mưa gió nắng nóng; chuyện hôm nay ăn một bữa ba chén cơm; chuyện được dẫn đi coi ca nhạc; chuyện nghỉ việc, chuyện lên cân xuống cân,...
Nhưng ngay cả chuyện vặt vãnh này, cũng muốn kể M. nghe.
Dù chẳng nghĩa lý gì.


Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

Điệp khúc tháng Sáu

Tháng sáu mang trên vai những cành phượng đỏ. Những con đường và những cơn mưa. Vòm trời xanh mắt em bỏ ngỏ. Cứ trống hoài một khoảng không anh. Tháng sáu xa vời tháng sáu mỏng manh. Chợt nhớ chợt quên điều mình chưa nói. Xin đừng trách chuyến tàu đi vội. Trái buồn se thắt từ lâu.

Tháng sáu vo tròn ném xuống hồ sâu. Ném vào lòng ta từng viên sỏi nhỏ. Con thuyền lá khô không nơi nương tựa. Em đừng lầm với mảnh trăng non. Tháng sáu chạnh lòng những vết môi hôn. Em thôi qua cầu gió thôi bay áo. Nhói xót lòng mình thời thơ dại. Trót để tình yêu thành ảo niệm trong đời.

Tháng sáu trầm tư tháng sáu chơi vơi. Cành phượng cháy lòng vòm xanh hút mắt. Dẫu thương nhớ em làm sao khóc được. Giọt nước mắt này cũng của xa xưa. Tháng sáu trời nắng tháng sáu trời mưa. Em giữ riêng em khoảng trời màu tím. Anh có trở về bước chân xin tìm đến.

Có một khoảng trời tháng sáu của riêng anh...

(Từ Dạ Thảo)

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2018

Cho em và mùa hạ

Hình như bên kia là mùa thu
Ngàn lá rụng mang theo lời tiễn biệt
Nơi ký ức hoá vầng trăng đẫm ướt
Con dế buồn rũ cỏ hát tình ca

Bên kia là năm tháng đi qua
Còn gặp lại cũng vô tình ánh mắt
Bông hồng ấy cuối chân trời tít tắp
Dẫu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi

Bên kia là còn lại mình tôi
Mùa hạ và em xa vời ảo ảnh
Hoa cúc cháy nỗi niềm đa cảm
Thuở yêu em trong trắng vô ngần

Bên kia là còn lại dòng sông
Cánh buồn anh nửa đời đi không hết
Em xa quá, mùa thu thì chẳng biết
Có người úp mặt khóc hoàng hôn

Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên
Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm
Thành muối mặn thành vô tư sóng biển
Để vơi đầy cùng năm tháng vì nhau

Bên kia là còn lại nỗi đau
Khao khát ấy của một trời hoa phượng
Lẽ nào em, lẽ nào tôi hoang tưởng
Lá vàng thu tiếc nối giữa tay người

Bên kia là day dứt khôn nguôi
Đồng vọng mãi lời chia tay thầm lặng
Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng
Nên mùa thu chớm lạnh đã se long

Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng
Bong bóng vỡ theo về nguồn cội
Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi
Thấy trong hư vô khuôn mặt của mình

Thì ta quay về tìm lại dòng sông
Tìm lại xác thân phiêu bồng một thuở
Để thấp thoáng em hiện về đâu đó
Mùa hạ ấy xa như có thật trong đời...

(Từ Dạ Thảo)

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

"NỢ NHAU LỜI TẠM BIỆT"


*
Sợ nhất là bản thân lúc nào?
Lúc rảnh rỗi quá, ngồi yên nghe nhạc, hoặc nằm không mà nghe nhạc. Dù bình yên, nhưng lòng sẽ mơ hồ buồn. Những nỗi buồn vẩn vơ của một đứa sến sẩm mang nghiệp chữ.
Nhưng sợ hơn cả là ngay lúc bản thân bận rộn một cách điên cuồng, trong khoảng lặng thả bản thân rời ra mớ công việc, lại thấy nhớ. Nỗi nhớ nhắc rằng mình đang cô đơn, rất cô đơn giữa thành phố đông đúc này. Thành phố nơi mình mãi mãi không thuộc về.
Những ngày đi Bình Dương, sáng mình mơ màng ngủ, T. gọi ầm ĩ, "Trang ơi dậy đi" (như mẹ mình hay gọi mỗi lúc ở nhà :)). Mình lồm cồm bò dậy, xuống cầu thang ra đứng ngoài hiên. T. đang quét hiên, hỏi mình, "Trời này thích không?". À, là tiết trời se se, không hẳn là cái rét những ngày đầu Đông ở quê, cũng không hẳn là cái mát mơn man của cơn gió những ngày Hè. Mà là trong hơi gió mang cái se, của bình yên. Mặt trời đủng đỉnh lên từ phía xa, sau những bụi chuối lá xanh biếc, những cây mít quả non lủng lẳng (thứ cây lạ đời như bất chấp mùa màng mà đơm hoa kết trái). Tự dưng mình bật cười khi nhớ tới lời người yêu T. nói chiều qua, bảo lần sau một mình thì đừng tới (ý là phải tới với người yêu người thương các kiểu). Nhưng bản thân mình, đã rất lo sợ phải mang trái tim của mình trao cho người khác thêm lần nữa. Thật sự, với mình, để thương một người phải cần thật nhiều kiên nhẫn, và bao dung. Vì mỗi người vẫn mang cái tôi quá lớn trong cuộc đời này. Mà mình thì chưa đủ tự tin, để buồn thêm nữa, khi cuộc đời vốn nhiều bất trắc. Mình luôn sợ phải mang thêm nỗi buồn của một người nào nữa. Vì mình biết bản thân mình quá rõ. Nếu thương một người, sẽ dốc lòng mà thương.
Người thương của T. Lúc T. làm bánh, anh lăng xăng phụ cái này cái kia, rồi tỉ mẩn gói bánh cùng T., bảo "Người làm bánh không cực bằng người phụ làm đâu". Nhưng vẫn dịu dàng bên T. như thế. Nếu không đủ thương, làm sao đủ kiên nhẫn?
Nhớ về quãng thời gian mình cũng tỉ mẩn cho những thứ mình thích thế này, Thương ngồi làm cùng mình, bảo, sau này M. sẽ khổ vì mình lắm đây, vì mình cầu toàn quá, với những thứ mình thích. Nhưng M. đã chẳng có cơ hội mà khổ vì mình. Những quãng đường khăn khó trong đời, mình đã đi qua một mình. Đôi lần cũng ước, khi cuộc đời đè nặng trên vai mình những nỗi buồn không thể mang vác thêm nữa, M. gọi điện cho mình, và mình ngồi khóc cùng M. như M. từng làm khi mệ mình mất. Hay lúc mình gọi điện cho M. nói M. an nha lúc nội M. qua đời. Dẫu thời gian đó mỗi đứa đã một phương trời tách biệt. Ừ, thì là vì chúng ta chưa từng nói với nhau lời từ biệt, nên mình cứ nghĩ rằng rồi hai đứa sẽ gặp lại thôi, nhất định sẽ gặp lại thôi. Mà nào biết thời gian rồi miên viễn trôi mãi. Không bao giờ ngừng lại. Không bao giờ trở về.
*
T. chở mình đi ăn sáng, bảo lát ghé về mua chuối cho Trang. Chuối ở đây ngon lắm, không như chuối ở Sài Gòn đâu. Mà hai đứa làng xàng đi mua cây, về thì người ta bán hết chuối rồi, T. cứ bảo tiếc quá, tiếc quá. Đôi lúc mình nghĩ, nếu mình mất đi tình bạn này, mình sẽ còn lại gì nhỉ. Bản thân mình không phải là người giao thiệp rộng. Vì chính mình không muốn rộng, chỉ muốn lâu bền. Mình sẽ còn lại gì, nếu những điều duy nhất của mình mất đi?
*
M. thương mến,
Cuối năm rồi, hôm nay là ngày buổi cuối đi làm trong năm 2017.
Tối qua, không dưng nằm mơ thấy tin nhắn của M., bảo tụi mình gặp nhau một chút được không. Trong mơ thấy mình đắn đo đôi chút, rồi ừ, mình gặp mặt.
Nhưng mà nếu chuyện đó xảy ra ở ngoài đời, chắc lúc gặp mặt M. sẽ nói: "Đến dự đám cưới M. nhé!" rồi chìa ra thiệp hồng thiệt đẹp.
Chuyện dù gì cũng là chuyện cũ, thiệt sự cũ mèm. Chỉ có điều nói hoài làm sao mà hết?
"Chuyện cũ thương hoài nhưng chẳng nhắc
Sợ có người kia khổ giống mình."
Mà chắc giờ có mình mình khổ thôi. Chớ M. thì quên sạch sành sanh rồi. Có gì đâu mà nhớ. Người hạnh phúc với cuộc sống mới rồi. Còn riêng mình ở lại.
Ở lại. Để giữ cho mọi thứ đừng phai.

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Ta làm sao níu lại... Cho một lần buông tay

"Những khoảng trời thông xanh
Bỗng trở thành xa xôi
Như là ánh mắt nào
Lúc ta chào tạm biệt."

M,
Làm sao mình biết được, buổi tối bình yên hai đứa ngồi ngoài hiên cùng bé Linh, tớ cầm điện thoại M nghe mấy bài nhạc Quang Dũng hát phát ra hiền lành, M và bé Linh ngồi thì thầm nói chuyện, là buổi tối cuối cùng hai đứa ở bên nhau trước khi chia tay một mối tình buồn bã.
*
Làm sao mình biết được, hai năm sau, vào Trung thu M chở tớ tới quán quen, tớ ngồi nói chuyện với anh bạn của M mà hai đứa tình cờ gặp, và M chỉ  lặng yên lắng nghe, là lần cuối cùng mình gặp gỡ. Trước khi M thương người con gái khác. Sau hai năm nữa.
*
Làm sao mình biết  được, câu M nói "Mình bắt đầu lại nha..." là câu nói buồn bã nhất trong những ngày tháng mình quen biết nhau. Và câu, "Với tớ, cậu là kỉ niệm đẹp nhất" M nói làm tổn thương tớ hơn bất cứ một giận hờn nào giữa hai đứa.
*
Làm sao mình biết được.
Làm sao biết được.
Nên những lần cuối cùng ấy, mình chưa bao giờ kịp nói với nhau lời tạm biệt. 
*
Ánh mắt lần đầu không nhớ hết. Ánh mắt lần cuối không giữ được.
Hàng vạn câu nói trở thành lời từ biệt.
Người rồi lãng quên người. Giữa cách trở bể dâu.
Chỉ là sao tớ cứ đứng hoài, nơi ngày xưa hai đứa nói thương nhau. 


Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

Một người gặp mấy lần nghìn

Một người gặp mấy lần nghìn...

Hôm nay mình cứ thắc mắc hoài, rốt cục những người sống cùng nhau không thương nhau ấy mà, họ phải cố gắng bao nhiêu để "xin người một tấm khoan dung"?. 

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

Từ nay khép lại...

Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay
(Trịnh)


Tháng Sáu năm hai ngàn mười bảy.
Quãng thời gian trái tim tự đau, tự lành nhanh đến mức bản thân mình cũng ngạc nhiên. "Rồi sẽ qua hết chuyện buồn thương tâm". Tháng ngày rồi có là gì nữa đâu, nếu bản thân cứ để mình chìm trong nỗi tuyệt vọng dài lâu.
M. sắp lấy vợ. Rồi cũng phải đến ngày tháng như thế. Mình rồi cũng mất tích trong quãng đời nhau. Ngoái đầu lại sẽ chẳng trông thấy quá khứ nằm ở đâu nữa. Chẳng thấy gì được nữa, hình bóng của nhau. Thật đấy, không còn thấy nhau được nữa. Dù Đăk Hà mình bé tẹo, đi một vòng đã hết thị trấn. Chỉ là, trong trí nhớ mình, cái người ấy thì vẫn ngang nhiên nằm đó, như một thói quen.
Hôm anh T. nói, hoa đẹp quá, giống em quá, tự dưng nhớ cái thời M. nói "Xóm nhỏ của cậu bình yên như cậu vậy". Năm tháng nào mà chẳng đi qua. Kỉ niệm nào rồi chẳng nhạt nhòa. Có trách cứ gì thêm đâu.
Tháng Sáu này mình đã thôi nghĩ "Có khi nào mình gặp lại M. không?". Cũng không còn quan trọng nữa, chuyện có gặp lại hay không, chuyện còn nhớ nhung nhau hay không, chuyện mờ phai trong đời nhau. Đã không còn quan trọng nữa.
Mình thật tâm viết thế. Lòng cũng không còn nghĩ sẽ mong M. hạnh phúc, M. bình an, người khác rồi sẽ thương M. Mình không nghĩ nữa. Cuộc sống của ai rồi người đó cũng phải sống, không sống thay được, mình phải hạnh phúc phần mình. Phần M., M. sẽ tự sống.
Không day dứt nữa khi nghĩ về M. hẳn cũng là một loại an yên. Thật tâm nghĩ thế. Khi khép lại một quãng đời. Khép lại một yêu thương. Lời hứa cũng không là gì đâu.

***


Không ở cái tuổi thất tình là lại ôm một đống nỗi buồn vào tim mình nữa, mình của tuổi hai lăm bây giờ buồn vui cũng tự tại. Chỉ khóc mỗi hôm đau lòng chuyện ba mẹ. Còn thì thôi, không cắn đắn. Đôi lúc nghĩ, mình đừng nghĩ rằng phải là kiếp trước nợ nần gì nhau, kiếp này mới thương nhau đến thế; hay thương người đó đặng đủ nhân quả báo ứng, tốt với người thì người tốt với mình. Hãy thương nhau đơn giản vì thương thôi. Mặc kệ cái nợ nần gì kiếp trước. Mình sống với nhau trọn vẹn trong kiếp này. Một kiếp thôi cũng đủ đầy rồi.

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...