Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Lời hẹn thề là những cơn mưa

Tối thứ Bảy, mấy đứa đi chơi với bạn bè hết, mình chẳng có ai để đi chơi cùng, nên ở phòng một mình, ăn cơm một mình, nghe nhạc một mình, thấy đời vầy cũng bình yên.

Thế là giữa tháng Mười một rồi. Đa số thời gian mình đều ở trong văn phòng công ty, thành thử ra chẳng biết được Saigon dạo này ra sao. Có những hôm đi ra ngoài, đứng nhìn xuống bên kia đường, thấy hoàng hôn hắt lên, lại ngỡ như ngàn năm rồi mình chưa thấy nắng hoàng hôn vàng vọt, tự dưng lại nhớ H và năm mình mười tám. Hồi ấy, khi hai đứa đứng lặng cùng nhau bên đồng nhìn Mặt trời lặn, đã từng mơ ước sau này sẽ cùng người mình yêu yên lặng trong những chiều thanh bình như thế. Bây giờ nghĩ lại, những điều mình từng mơ ước làm cùng chàng trai mình một lòng thương mến mình đều đã làm gần hết, cùng N.  Tô tượng trong một đêm rất buồn; ngồi bên công viên yên lặng nhìn người ta câu cá; cùng nghe một bản nhạc và đoán tên bài hát; cùng ăn những món ăn cả hai đứa đều mê tít,... Có lúc, mình lại tự hỏi, tại sao mình không thể thương N như đã từng thương M, thương đến nỗi một ngàn lần thất vọng vẫn còn thương? Đến hôm nay thì mọi chuyện cũ cả rồi, lòng cứ lặng như chưa hề nổi giông bão.

Quyển sổ của mình bị mưa ướt nhòe hết chữ. Đi làm về nhìn buồn muốn khóc. Mấy dòng viết bằng bút tím của Nhím mua cho thì vẫn còn nguyên, viết bằng bút của mình thì nhòe hết. Mà bút N tặng, mình có dám viết nhiều đâu. Tự dưng lại nhớ hồi được tặng mấy cái phong bì đẹp thiệt đẹp, mình đem về cất, nói với T là mình sẽ để dành sau này có người yêu thì viết thư cho nó; T cười mình nhà quê, giờ người ta điện thoại, facbook chat, hoặc cùng lắm là email, chứ ai lại ngồi viết thư tay như mình. Riết rồi mình cũng thấy mình nhà quê thiệt, nhưng mình vẫn thích sau này sẽ viết thư tay cho thằng nào mình thương hết lòng hết dạ. Mà nhất định thằng đó cũng sẽ thương mình như thế, nên lúc nào cũng sẽ mang theo mấy bức thư mình viết bằng mực tím thơm từng nét chữ. Rồi mưa. Rồi nhòe. Tình yêu mà cũng nhòe như nét chữ viết bằng mực tím sau một cơn mưa thì đúng là buồn thiệt, buồn chẳng tả nổi ấy. Mình lại vớ vẩn rồi.

P/s: Lại thơ cóp nhặt
MỖI LẦN NHỚ EM SẼ CHẠY ÀO RA BIỂN
Thương anh....
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối liền nhau mãi”*
Trời ơi câu thơ đọc rồi mà nỗi đau còn ở lại
Đọng trên môi gầy và thâm
Chẳng biết sẽ ra sao khi không còn anh đến thăm
Mỗi lần nhớ em lại chạy ào ra biển
Tự hỏi và tự trả lời hàng trăm chuyện
Câu nào cũng nhắc về anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Mùa thu sang năm có ai nhìn em như ngày anh đến
Hai đứa thương nhau nhiều mà chưa kịp hẹn
Để sau này lần nào linh tính mở cửa bước đi em cũng thấy chùng lòng
Chẳng biết mùa đông năm sau có ai nhắc về anh nữa không
Chú sẻ nhỏ sẽ hát bài gì khi vô tình chạm mắt màu mọng nước
Ừ giá như! Hai đứa mình biết được
Cuộc sống ngắn ngủi quá chừng... Chắc sẽ ít giận nhau
Lần cuối nhìn anh em đã không dám đau
Biết lần ngoảnh mặt này sẽ không bao giờ còn gặp nữa
Chỉ có thể bàng hoàng nhớ và thắt ruột thở
Khi va vào một ý nghĩ giống ngày xưa
Nếu biết ngửa tay ra là mưa
Chân thành yêu là gặp đau đớn
Sẽ yêu ít thôi để ngày chia ly đỡ nghẹn
Đắng trong cổ dễ nuốt vào mà vui... Như thể mình cũng giỏi bình thường
Trời ạ! Ông có mắt mà sao không thương
Để biết bắt đầu yêu đời lại nổi gió
Giá mà... Hôm nay là ngày đầu gặp nhau và anh gọi em :“tình yêu bé nhỏ”
Em sẽ học cách ôm chặt hơn không như hồi ấy dại khờ
Cuộc sống chia rẽ giấc mơ
Để cái chết thả em vào cơn mộng dài không báo trước
Giá mà cả hai ta gặp và thương sớm hơn thì đã được
Thêm một lần em nói Yêu Anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Đẩy em về với biển...

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Chủ nhật


Một ngày nào đó chúng mình thôi nói chuyện bể dâu

Em ngồi ngắm dòng đời vắt vẻo bên bậu cửa
Nên anh nhớ trồng nhiều hoa lắc lẻ
Để sách em cầm thơm từng trang...



1. Tháng trước đi học, thầy có hỏi làm thế nào để yêu được nghề mà mình không hề thích. Mình ngồi chờ hoài câu trả lời, nhưng thầy để ngỏ. Cuối buổi học, mình vẫn chưa tìm được câu trả lời. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn thường tự hỏi câu hỏi của thầy, thấy đủ kiểu bế tắc. Thật đấy, làm sao để có thể làm tốt một công việc mà một chút đam mê mình cũng không có, chỉ đành làm cho qua ngày đoạn tháng, kiếm một tháng mấy triệu bạc? Mình vẫn không hiểu được.



Đi làm, mình tưng tửng lắm, dăm ba bữa lại gây ra chuyện này chuyện kia, đầu óc không biết để đi đến tận đâu, chứ công việc thì cứ lằng nhằng và mệt mỏi như thế. Hồi chị H nói, đi làm rồi sẽ thấy mệt nhiều thứ lắm, mình cũng biết là thế, nhưng không hình dung rõ được. Đến giờ, đi làm rồi, mình thấy mình lười làm ham chơi lắm, suốt ngày vừa mong vừa sợ đến chủ nhật, cảm giác ngày chủ nhật trôi qua mất thật sự rất hẫng hụt. Có những hôm mình muốn nghỉ việc, đi kiếm lớp dạy kèm, thời gian còn lại mình sẽ đi thư viện, nhà sách như những ngày còn sinh viên. Mình ham chơi quá thể. Có người nói với mình, tuổi trẻ của mình đẹp quá, mình cười hì hì xong chả biết nói sao. Có những hôm "rảnh rỗi sinh nông nỗi", mình ra hành lang ngồi, thấy trăng chênh chếch trên cao, nhà hàng xóm đèn vàng ấm áp, giàn mướp ngọt lặng yên, mình lại nghĩ về mấy lời thầy nói, mình sẽ sống sao đây giữa thành phố này?



Nói thế thôi, chứ mình biết bây giờ dù khắc nghiệt, nhưng môi trường ở công ty mình đang làm sẽ giúp mình trưởng thành hơn, vì không đâu có phong cách làm việc được như thế. Bữa chị trưởng phòng nghỉ việc, chị viết một email dài và xúc động lắm. Mình biết mình phải trân trọng những gì mình đang có. Tuổi trẻ của mình rồi sẽ trôi qua mất đấy. Nên hãy sống tốt.



2. Bạn, sau những ngày rất dài và rất buồn khi người bạn từng yêu tha thiết đi yêu người khác, đã hỏi mình những câu hỏi buồn "Cảm giác "người yêu cũ có người yêu mới" rốt cuộc nó là như thế nào?". Mình nghĩ, khi "người yêu cũ có người yêu mới", cảm giác rất đau nhưng cũng rất ấm áp. Nó đau chứ, vì đó là người đã một thời cùng bạn đi qua những nông nổi của tuổi trẻ, là người bạn đã từng mơ ước được nắm tay đi đến hết những con đường cơ mà; làm gì có người nào không đau khi mình vẫn còn yêu thương tha thiết mà đành đoạn phải chia xa. Nhưng cảm giác khi đó cũng rất ấm áp. Lúc người mình một lòng thương mến đã có thể bước qua những ngày bão giông mà đón lấy ánh mặt trời tươi sáng chính là lúc mình có thể thôi ăn năn vì những gì đã đi qua. Vả lại người mình thương sống tốt rồi, chẳng lẽ mình không vui hay sao? Có những lần tưởng như không thể an nhiên mà bước qua nhau, nhưng bây giờ người đó đã có thể hạnh phúc nắm tay một người khác, thì nên mừng cho người đó, và mừng cho cả mình nữa, trên đời này có điều gì mà không làm được, có nỗi đau nào mà không dịu được đâu. Con đường ngày xưa từng mơ ước có nhau cùng đi, bây giờ chỉ một mình mình bước, nhưng vẫn phải đi về phía trước; dù mình có đau khổ vì những mất mát không thể cứu vãn được thì mình vẫn phải sống tiếp 24 giờ mỗi ngày, không phải mình cứ khóc tràn nước mắt thì người đó sẽ bỏ người mới mà quay lại với mình hay cuộc đời sẽ tươi sáng hơn. Vì thế hãy sống thật an nhiên, mỉm cười vì những tháng ngày tươi đẹp mình đã có và mạnh mẽ đi về phía tương lai, đừng ủ dột ngồi nhìn "ngày trôi về phía cũ", thanh xuân của bạn sẽ trôi đi vô nghĩa lắm. 



...Viết cho những người rất là thương.


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Chỉ có em là khác với em xưa

"Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ có em là khác với em xưa"
-Xuân Quỳnh-

Giờ sang đông rồi, Saigon vẫn nóng như đổ lửa, chẳng phải là cái nắng hanh hao ở nhà nhưng vẫn làm tim thắt lại. Những mênh mang cũ cứ trôi trôi trôi, tìm lại mình dường như không thể thấy được nữa, ánh mắt nụ cười ngày xưa tan đâu mất. Mặt trời phía anh lặn phương nào? Em làm sao để có thể thấy được hiên nhà ngày xưa mình đứng chờ trời mưa tạnh? Em làm sao để gặp lại anh cùng những hoàng hôn phía anh đau đáu? Em làm sao để trở lại khung trời ngày cũ, nói với anh em sẽ chờ anh trở lại, dù mình đã xa nhau hàng vạn năm ánh sáng? Em bây giờ cũng đã đi rất xa thành phố của mình, thành phố có thời em hứa rằng trọn đời không xa, em bây giờ cũng đã mãi mãi cách xa anh.
Anh, dù hạnh phúc hay khổ đau, cũng phải đi kiếm tìm mặt trời của riêng mình, mặt trời chỉ vì riêng anh mà lặn, vì riêng anh mà tỏa sáng. Mình đã mãi không còn vì nhau được nữa từ hôm em nói rằng rất thương anh nhưng không thể cùng anh đi đến cuối, mặt trời trong em không thể chỉ vì riêng anh mà lặn, vì riêng anh mà ấm áp, khổ đau. 

Em, khi xa anh rồi mới hiểu cuộc đời sau này dù muốn vì riêng ai mà thắp sáng cũng là điều không thể. Vì không cam tâm làm con mèo nhỏ  nép bên anh mà em, anh xa mãi. Giữa những bão giông của cuộc đời sấp ngửa, lòng người đen bạc, em mới thấy mình từng khờ dại biết bao, khi bây giờ không thể quay về nép vào anh thêm một lần nào nữa. Đã có mặt trời vì riêng anh mà khóc, vì anh mà rạng rỡ cười vui, hiền ngoan đón anh về.
Em, từ khi biết rằng không thể nói với anh rằng "em mệt" đã dốc hết lòng mình để làm việc, để thành đạt hơn, để xinh đẹp hơn, biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ quay lại tìm em, nếu không thì chí ít cũng là hối hận vì đã từng đồng ý để em rời xa anh. Nhưng tận sâu thẳm trái tim, em hiểu mình đáng thương. Vì dẫu thế nào chăng nữa, anh cũng không phải là người yêu một ai vì người đó bản lĩnh, thành công hay xinh đẹp. Anh yêu một người bằng tất cả những ban sơ dịu dàng như ngày mười tám từng yêu em.

Anh bây giờ an nhiên với mặt trời của riêng mình.
Em bây giờ, sau những bão giông, vẫn một mình bước tới. Con đường em đã chọn. Không anh.

P/s: Viết nhảm một hồi thành ra thế này:))

Mặt trời đã lặn

Saigon tháng Mười một.

M có người yêu.

Lúc M đăng trạng thái facebook, mình cũng onl,nhưng đang nói chuyện với bạn, cười tít cả mắt, mình thật sự không buồn.

Những ngày sau đó, cuộc sống của mình vẫn bình lặng trôi qua.

Nhưng...

Nỗi buồn cứ như cơn sốt ngấm dần dần vào lòng mình, từng chút một, khi không thể một mình chịu đựng nữa, cơn buồn bắt đầu tìm cách thoát ra. Mình khóc. Không phải vì hờn giận gì M (mình làm gì có cái quyền hờn giận), cũng không phải vì nghĩ rằng mình không thể sống tốt hơn hay không thể yêu thương ai khác, nước mắt lúc này rớt như bản năng vậy, chỉ tự hỏi mình sao cứ phải khóc vì M nhiều như vậy. 
Ngày hôm sau đi làm, mình vẫn tập trung làm việc,nhưng khi chị bạn hỏi sao mặt mình buồn thế, N nhắn tin hỏi mình khi onl facebook thì mình bắt đầu rối, úp mặt xuống bàn mà nước mắt cứ trào ra, tim thắt lại. 

Nhưng...
M giờ hạnh phúc rồi, không phải điều đó rất tốt sao? Thật may vì giờ hai đứa có thể tách nhau ra được rồi, mình cũng an nhiên mà sống. Khóc thế thôi, như nghĩa vụ của con tim khi nhìn thấy người mình thương rất thương có người yêu thì phải khóc, rồi sau đó tỉnh queo, ráo hoảnh như khoảng trời chưa từng giông bão.

Mặt trời của chúng ta chưa từng mọc cùng lúc, nên giờ lặn hướng nào cũng không còn quan trọng nữa. 

"Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý
Dù chuyện đã qua rồi, anh đã cách xa thế
"Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo"..."

Ngọt ngào đắng cay ngày cũ thôi đành để gió bay.
Giờ mở cánh cửa khác rồi, mọi thứ hẳn sẽ bằng an hơn.
Chờ ngày con tim đập nhịp khác.

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...