Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Ru nhớ

Giờ thì em đã hiểu Vì sao ngày chia tay Anh chẳng hẹn trở lại Dẫu mắt em ngấn đầy
Xa nhau trùng trùng điệp Cách nhau muôn ngàn xanh Làm sao em biết được Nhớ thương luôn chân thành?
- Thơ chị Phố -

Sáng nay, em đã thấy mình rất nhớ M, kiểu như một sáng thức dậy giật mình nhớ, thì ra hôm qua mình vừa xa nhau. Cảm giác đau lòng vẫn còn đó, mất mát vẫn vẹn nguyên. Nhưng vẫn tin, nhất định rồi sẽ có ngày trở lại, nhất định vẫn sẽ có lúc gặp nhau. Rứa mà chớp mắt cũng 3-4 năm trôi. Trời ạ, ai biết được người đó rồi ám ảnh mình đến thế, cái người của quá khứ ấy.
Có những hôm, làm về, cách nửa vòng trái đất, anh nói, “sau cuộc tình với SM, anh không có cuộc tình nào nên hồn nữa cả”. Thế là chạnh lòng. Những người bước hoài không qua tình đầu ấy, họ cứ sống mãi những ngày cùng cực thế sao?!
Em đã luôn nghĩ về M, trong những ngày đắm say nhất của tuổi trẻ mình, những ngày mà em em biết, dẫu có đi đến tận cùng cách trở, chúng ta, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể lại chung nhau trên một con đường được nữa. Không phải vì thời gian làm tàn phai đôi ta. Không phải vì cách trở làm mình đổi khác. Chỉ là, chúng ta đã không còn gì chung nữa, kể từ ngày rời đi.
Thế mà, cũng có lúc em nhớ M đến thế. Như sáng nay.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

Những đoạn buồn

Đâu đó giữa những đoạn buồn, gần như một nỗi cô đơn không gì chứa chấp nổi, tôi hay tự hỏi lòng, rốt cuộc, đi hết chừng này tháng năm, mình còn lại những gì khi với tay về đâu cũng chỉ rặt những thanh âm rất buồn? Hôm nay, đọc bản thảo anh, có một câu mà ám ảnh mãi, “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy mình sống chỉ vì tiền. Buồn ghê.”

Tầm này năm ngoái, hoặc hơn một tí, tôi nghỉ việc ở công ty cũ. Những ngày chuẩn bị qua công ty mới, tôi ngồi thu xếp lại lòng tôi. Công việc cũ không nhiều trắc trở. Tôi đã gặp những người rất thương tôi. Rời đi, tôi chọn cho mình con đường vô định giữa mênh mông, khi lời nói của bạn ngày chia xa cứ váng vất, rằng Sài Gòn không phải là nơi tôi thuộc về. Những ngày đó, tôi đã qua ở cùng K. Đêm chạy ra khoảng đất trống mênh mông ngồi nghe gió rườn rượt đuổi sau lưng, ngang qua hàng bò cạp vàng, tôi nói K dừng lại để hái mấy nhành hoa rực giữa trời đêm. Tối về hai đứa rúc rích nói chuyện, tôi nói với K, mỗi lần xem phim thấy thằng nào xấu xấu lại nhớ M. Hai đứa cười lăn lóc. Vậy mà nghe lòng hoang hoải. Sáng dậy muộn, K đi dạy rồi, tôi loanh quanh trong nhà K, chẳng biết đi đâu vì lạ lẫm, chờ K về hai đứa đi chợ nấu bữa. Trưa lại ngủ đến chiều, nằm trong phòng nghe K dạy học trò, buồn cười nên lồm cồm bò dậy, ra ngồi nghe K dạy. Những ngày đó, tuy mất mát, nhiều lo âu, nhưng thật sự rất bình yên.
Hôm qua K ghé, đưa cho bó hoa sen, tôi đem về để gần chỗ nằm, hương ngan ngát tỏa mỗi khi ngồi làm việc. Thời gian này tôi buồn không, vui không, thật sự lòng cũng chẳng thể trả lời rành mạch. Khi từng khắc bước qua tuổi mới, cảm thấy mọi điều đã đổi khác đi nhiều. Tự dưng lại muốn biết, có phải mình sống cũng chỉ vì tiền hay không khi rốt cuộc người mình thương mình không thể ở gần, chốn mình thương mình không thể vương víu? Có hôm tôi nói với N, chắc có lẽ phải trở về quê, trồng cafe cũng được. Nhưng hỏi, liệu bản thân có đủ can đảm để buông bỏ không?
Thật ra, tôi còn trông mong gì hơn nữa ở cuộc đời này?

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Một bóng dáng ai sau nhiều cách xa...

Hai mấy năm, có hai thứ khiến mình vừa muốn vừa sợ tiếp tục.
Đó là xem "Reply 1988" và đọc "Thương lắm, ngày xưa" của cô Lê Minh Hà.
Bởi dù ấm áp, hạnh phúc, nhưng cả hai đều khiến mình rất buồn. Vì đã gợi nhớ quá nhiều về khoảng đời đẹp nhất của mình.

Những ngày này mình thật sự rất buồn.

Công việc dạo này không được tốt. Mình bù đầu bù cổ vào làm, nhưng mọi chuyện vẫn khiến mình rất buồn.

Mình bỗng dưng mất niềm tin vào bản thân.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Phải thế không?


Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Hết rồi thiết tha

Hôm qua đi tới buổi nói chuyện của chú Bách, qua đường, chị cầm tay mình, hát: "Em như con mèo khờ/ Đi ngang qua nhà thờ", bảo kiếp sau mình sẽ còn gầy hơn thế này nữa, vì kiếp này mình không chịu ăn uống gì. Mình cười hì hì, thấy nhớ những ngày xưa, có người dù đi nhanh thế nào, đến ngã ba đường vẫn đứng lại chờ mình, cầm tay mình đi qua đường, có người dù cuộc đời ngoài kia đối với mình thế nào vẫn nói mình hãy cứ làm điều mình thích.

Hôm nay là một ngày cha chả là buồn.

Trong tình cảm, điều buồn  nhất là một sáng thức dậy nhận ra mình đã hết thiết tha với một người.


Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016

Chẳng bao giờ ai chờ em dưới mưa

Chẳng bao giờ ai chờ em dưới mưa

Như ngày xưa anh vẫn hằng chờ đợi

Vai ướt đẫm, mái đầu bối rối

Cây bàng xanh lặng lẽ đứng bên thềm




Kỷ niệm qua rồi còn lại nhớ thương


Anh ra đi đêm mưa thành cổ tích

Em ở lại cành chơ vơ hờn trách

Lá bàng xanh giờ bay mãi về đâu?



Hai đứa mình mãi mãi xa nhau

Ai biết được ai là người có lỗi

Khoảng thời gian nhạt nhòa mưa xối

Khoảng thời gian nhuộm đỏ lá bàng



Em bây giờ như hạt mưa lang thang

Thèm lay ướt một vòm cây xanh cũ

Giá em được ào rơi về quá khứ

Có còn anh ướt lạnh đứng chờ em?



Có còn anh ướt lạnh đứng chờ em

Câu thơ kết như nỗi niềm khắc khoải

Mưa bối rối và đi tìm, tìm mãi

Ở phương nào có thấy lá bàng xanh?

(Sưu tầm)

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2016

Hình như em đã già... vì anh

Hôm nay đã là ngày mồng 2 tháng Một của năm hai ngàn mười sáu.

Hôm nay em biết thời gian đã đi nhanh quá, nhanh như thể thời gian của em đã trôi đi như thời gian của gã Rip Van Winkle, ngủ một giấc mà hai mươi năm đã trôi.

Hôm mồng 1, sáng thức dậy, em thấy nhớ nhà, nhớ M quá. Lâu lắm rồi, em mới thấy nhớ M như thế. Dường như cuối năm là khoảng thời gian gấp gáp, gấp gáp trong hơi thở, trong công việc, trong cả giấc ngủ. Thế mà, trong khoảng gấp gáp ấy, vẫn có khoảng em thấy em nhớ M nhiều như thế.



Nhắm mắt đã mấy năm trôi qua rồi. Chẳng thể tưởng tượng được rồi mình cũng xa lạ trong nhau. Ngày trước ấy. Mình có biết đâu cũng có lúc mỗi đứa một nơi, cách xa vời vợi. Khung trời trước mặt, có cố gắng thế nào cũng không thấy được nhau, dù mình vẫn chung bầu trời này, hít thở chung bầu không khí này.

Mình chưa từng hứa với nhau điều gì cả. Chưa bao giờ M nói rằng cả đời này sẽ mãi nhớ em. Cả em cũng chưa bao giờ hứa rằng sẽ nhớ M mãi những năm tháng về sau. Mà sao thế, em tưởng em đi qua M rồi, em tưởng em chẳng nhung nhớ gì M nữa rồi, em dửng dưng với M quá rồi, thế mà, cuối năm này, em vẫn thấy nhớ M, vẫn mong ngóng M. Dù chẳng có lý do gì để mong ngóng. M sẽ không trở lại. Hai đứa xa nhau tới nỗi, em tưởng rằng tình cảm đã có giữa hai đứa chỉ là giấc mơ em ngủ mơ giữa những ngọt ngào của một thời tuổi trẻ.

Em già mất rồi...
Vì dù em cố gắng, em vẫn không thể thương ai khác được, ngoài M.
Hẳn là vì ngày xưa đẹp quá. Đẹp như giấc mộng. Nên không có thật. Không thể tồn tại dài hơn thế.
M sống tốt không?
Em đã không thể thương M khác được. Vì hồi thương nhau, em có quá nhiều điều để nghĩ. Em đã không thể trọn vẹn mà thương M không vấn vương.
Thời gian không thể quay lại nữa. Dù có lúc M nói chúng mình bắt đầu lại đi...
Đời ngoài kia, nhiều người ân cần thương em. Thương chân thành tới mức, đôi lúc em cảm thấy quá áp lực. Nhưng... chỉ có duy nhất M hiểu em. Dù chẳng bao giờ em nói gì. Em chẳng cần nói, M vẫn hiểu.

M có nhớ em không?
Cuộc sống của em. Giờ em không quay trở về được nữa. Em không nhiều tham vọng. Nhưng em đang bị cuốn vào cuộc sống khác, rất xa với những bình yên em từng mơ ước.
Chúng ta mãi mãi đã không thể thương nhau lại từ đầu.
Mà có lúc, em mơ mình gặp lại nhau, mình trở về bên nhau. Em vẫn chờ M như lúc xưa nơi sân trường, mình tình cờ gặp nhau.

Em như đứa trẻ mộng du. Trở về ngày tháng cũ. Chỉ một mình em.
Có hôm chị sếp hỏi, em thích bắt đầu tình yêu vào mùa nào trong năm. Em trả lời rằng em thích mùa hạ.
Mình quen nhau vào mùa nào trong năm, em không còn nhớ được nữa. Em không còn nhớ được chính xác thời gian của ngày đầu gặp gỡ. Những cơn nắng, những cơn mưa của thời mình còn gặp gỡ em cũng quên gần hết mất rồi. Nhưng em rất nhớ ánh nắng của buổi chiều hôm ấy. Em rất nhớ ánh mắt M lần đầu nhìn em. Như một sự tình cờ. Rằng mình chẳng hề quen biết nhau từ trước. Rằng giữa những gặp gỡ sau này, có nhiều điều để nhớ hơn thế. Mà sao em vẫn nhớ ánh nắng chiều của buổi ban đầu. Em nhớ nhành hoa M hái đưa em. Em nhớ những năm tháng về sau, nhành hoa ấy như một niềm ám ảnh, chúng mình đã nhớ nhau rất nhiều, vào mùa hoa.
M chẳng là tình đầu trong em. Nhưng như là tình đầu. 

Mình chắc sẽ mãi mãi như bây giờ. Xa vắng. Xót xa. Và nhiều trăn trở. 
Em rồi sẽ thương người khác chứ. Như M rồi cũng sẽ thương người khác. 
Mình rồi sẽ đi qua nhau.
Em đã viết những dòng tương tự như thế, suốt ba năm qua.
Nhưng rốt cuộc, vẫn có lúc em thấy nhớ M đến thế này.

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...