Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

Một người gặp mấy lần nghìn

Một người gặp mấy lần nghìn...

Hôm nay mình cứ thắc mắc hoài, rốt cục những người sống cùng nhau không thương nhau ấy mà, họ phải cố gắng bao nhiêu để "xin người một tấm khoan dung"?. 

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

Từ nay khép lại...

Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay
(Trịnh)


Tháng Sáu năm hai ngàn mười bảy.
Quãng thời gian trái tim tự đau, tự lành nhanh đến mức bản thân mình cũng ngạc nhiên. "Rồi sẽ qua hết chuyện buồn thương tâm". Tháng ngày rồi có là gì nữa đâu, nếu bản thân cứ để mình chìm trong nỗi tuyệt vọng dài lâu.
M. sắp lấy vợ. Rồi cũng phải đến ngày tháng như thế. Mình rồi cũng mất tích trong quãng đời nhau. Ngoái đầu lại sẽ chẳng trông thấy quá khứ nằm ở đâu nữa. Chẳng thấy gì được nữa, hình bóng của nhau. Thật đấy, không còn thấy nhau được nữa. Dù Đăk Hà mình bé tẹo, đi một vòng đã hết thị trấn. Chỉ là, trong trí nhớ mình, cái người ấy thì vẫn ngang nhiên nằm đó, như một thói quen.
Hôm anh T. nói, hoa đẹp quá, giống em quá, tự dưng nhớ cái thời M. nói "Xóm nhỏ của cậu bình yên như cậu vậy". Năm tháng nào mà chẳng đi qua. Kỉ niệm nào rồi chẳng nhạt nhòa. Có trách cứ gì thêm đâu.
Tháng Sáu này mình đã thôi nghĩ "Có khi nào mình gặp lại M. không?". Cũng không còn quan trọng nữa, chuyện có gặp lại hay không, chuyện còn nhớ nhung nhau hay không, chuyện mờ phai trong đời nhau. Đã không còn quan trọng nữa.
Mình thật tâm viết thế. Lòng cũng không còn nghĩ sẽ mong M. hạnh phúc, M. bình an, người khác rồi sẽ thương M. Mình không nghĩ nữa. Cuộc sống của ai rồi người đó cũng phải sống, không sống thay được, mình phải hạnh phúc phần mình. Phần M., M. sẽ tự sống.
Không day dứt nữa khi nghĩ về M. hẳn cũng là một loại an yên. Thật tâm nghĩ thế. Khi khép lại một quãng đời. Khép lại một yêu thương. Lời hứa cũng không là gì đâu.

***


Không ở cái tuổi thất tình là lại ôm một đống nỗi buồn vào tim mình nữa, mình của tuổi hai lăm bây giờ buồn vui cũng tự tại. Chỉ khóc mỗi hôm đau lòng chuyện ba mẹ. Còn thì thôi, không cắn đắn. Đôi lúc nghĩ, mình đừng nghĩ rằng phải là kiếp trước nợ nần gì nhau, kiếp này mới thương nhau đến thế; hay thương người đó đặng đủ nhân quả báo ứng, tốt với người thì người tốt với mình. Hãy thương nhau đơn giản vì thương thôi. Mặc kệ cái nợ nần gì kiếp trước. Mình sống với nhau trọn vẹn trong kiếp này. Một kiếp thôi cũng đủ đầy rồi.

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...