Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Lời hẹn thề là những cơn mưa

Tối thứ Bảy, mấy đứa đi chơi với bạn bè hết, mình chẳng có ai để đi chơi cùng, nên ở phòng một mình, ăn cơm một mình, nghe nhạc một mình, thấy đời vầy cũng bình yên.

Thế là giữa tháng Mười một rồi. Đa số thời gian mình đều ở trong văn phòng công ty, thành thử ra chẳng biết được Saigon dạo này ra sao. Có những hôm đi ra ngoài, đứng nhìn xuống bên kia đường, thấy hoàng hôn hắt lên, lại ngỡ như ngàn năm rồi mình chưa thấy nắng hoàng hôn vàng vọt, tự dưng lại nhớ H và năm mình mười tám. Hồi ấy, khi hai đứa đứng lặng cùng nhau bên đồng nhìn Mặt trời lặn, đã từng mơ ước sau này sẽ cùng người mình yêu yên lặng trong những chiều thanh bình như thế. Bây giờ nghĩ lại, những điều mình từng mơ ước làm cùng chàng trai mình một lòng thương mến mình đều đã làm gần hết, cùng N.  Tô tượng trong một đêm rất buồn; ngồi bên công viên yên lặng nhìn người ta câu cá; cùng nghe một bản nhạc và đoán tên bài hát; cùng ăn những món ăn cả hai đứa đều mê tít,... Có lúc, mình lại tự hỏi, tại sao mình không thể thương N như đã từng thương M, thương đến nỗi một ngàn lần thất vọng vẫn còn thương? Đến hôm nay thì mọi chuyện cũ cả rồi, lòng cứ lặng như chưa hề nổi giông bão.

Quyển sổ của mình bị mưa ướt nhòe hết chữ. Đi làm về nhìn buồn muốn khóc. Mấy dòng viết bằng bút tím của Nhím mua cho thì vẫn còn nguyên, viết bằng bút của mình thì nhòe hết. Mà bút N tặng, mình có dám viết nhiều đâu. Tự dưng lại nhớ hồi được tặng mấy cái phong bì đẹp thiệt đẹp, mình đem về cất, nói với T là mình sẽ để dành sau này có người yêu thì viết thư cho nó; T cười mình nhà quê, giờ người ta điện thoại, facbook chat, hoặc cùng lắm là email, chứ ai lại ngồi viết thư tay như mình. Riết rồi mình cũng thấy mình nhà quê thiệt, nhưng mình vẫn thích sau này sẽ viết thư tay cho thằng nào mình thương hết lòng hết dạ. Mà nhất định thằng đó cũng sẽ thương mình như thế, nên lúc nào cũng sẽ mang theo mấy bức thư mình viết bằng mực tím thơm từng nét chữ. Rồi mưa. Rồi nhòe. Tình yêu mà cũng nhòe như nét chữ viết bằng mực tím sau một cơn mưa thì đúng là buồn thiệt, buồn chẳng tả nổi ấy. Mình lại vớ vẩn rồi.

P/s: Lại thơ cóp nhặt
MỖI LẦN NHỚ EM SẼ CHẠY ÀO RA BIỂN
Thương anh....
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối liền nhau mãi”*
Trời ơi câu thơ đọc rồi mà nỗi đau còn ở lại
Đọng trên môi gầy và thâm
Chẳng biết sẽ ra sao khi không còn anh đến thăm
Mỗi lần nhớ em lại chạy ào ra biển
Tự hỏi và tự trả lời hàng trăm chuyện
Câu nào cũng nhắc về anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Mùa thu sang năm có ai nhìn em như ngày anh đến
Hai đứa thương nhau nhiều mà chưa kịp hẹn
Để sau này lần nào linh tính mở cửa bước đi em cũng thấy chùng lòng
Chẳng biết mùa đông năm sau có ai nhắc về anh nữa không
Chú sẻ nhỏ sẽ hát bài gì khi vô tình chạm mắt màu mọng nước
Ừ giá như! Hai đứa mình biết được
Cuộc sống ngắn ngủi quá chừng... Chắc sẽ ít giận nhau
Lần cuối nhìn anh em đã không dám đau
Biết lần ngoảnh mặt này sẽ không bao giờ còn gặp nữa
Chỉ có thể bàng hoàng nhớ và thắt ruột thở
Khi va vào một ý nghĩ giống ngày xưa
Nếu biết ngửa tay ra là mưa
Chân thành yêu là gặp đau đớn
Sẽ yêu ít thôi để ngày chia ly đỡ nghẹn
Đắng trong cổ dễ nuốt vào mà vui... Như thể mình cũng giỏi bình thường
Trời ạ! Ông có mắt mà sao không thương
Để biết bắt đầu yêu đời lại nổi gió
Giá mà... Hôm nay là ngày đầu gặp nhau và anh gọi em :“tình yêu bé nhỏ”
Em sẽ học cách ôm chặt hơn không như hồi ấy dại khờ
Cuộc sống chia rẽ giấc mơ
Để cái chết thả em vào cơn mộng dài không báo trước
Giá mà cả hai ta gặp và thương sớm hơn thì đã được
Thêm một lần em nói Yêu Anh
Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh
Đẩy em về với biển...

1 nhận xét:

  1. Chào bạn.Mình là Lê Tuấn admin của blog Đôi Guốc Mộc. Hôm nay ghé qua blog của bạn chúc bạn có ngày mới thật vui vẻ và hạnh phúc. À hiện mình đang tìm người cùng viết blog không biết bạn có muốn cùng viết blog với mình không.? Nếu có thể thì bạn hãy liên hệ với mình qua email motchieuquengoai@gmail.com nha !!!!!!

    Trả lờiXóa

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...