Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Chủ nhật


Một ngày nào đó chúng mình thôi nói chuyện bể dâu

Em ngồi ngắm dòng đời vắt vẻo bên bậu cửa
Nên anh nhớ trồng nhiều hoa lắc lẻ
Để sách em cầm thơm từng trang...



1. Tháng trước đi học, thầy có hỏi làm thế nào để yêu được nghề mà mình không hề thích. Mình ngồi chờ hoài câu trả lời, nhưng thầy để ngỏ. Cuối buổi học, mình vẫn chưa tìm được câu trả lời. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn thường tự hỏi câu hỏi của thầy, thấy đủ kiểu bế tắc. Thật đấy, làm sao để có thể làm tốt một công việc mà một chút đam mê mình cũng không có, chỉ đành làm cho qua ngày đoạn tháng, kiếm một tháng mấy triệu bạc? Mình vẫn không hiểu được.



Đi làm, mình tưng tửng lắm, dăm ba bữa lại gây ra chuyện này chuyện kia, đầu óc không biết để đi đến tận đâu, chứ công việc thì cứ lằng nhằng và mệt mỏi như thế. Hồi chị H nói, đi làm rồi sẽ thấy mệt nhiều thứ lắm, mình cũng biết là thế, nhưng không hình dung rõ được. Đến giờ, đi làm rồi, mình thấy mình lười làm ham chơi lắm, suốt ngày vừa mong vừa sợ đến chủ nhật, cảm giác ngày chủ nhật trôi qua mất thật sự rất hẫng hụt. Có những hôm mình muốn nghỉ việc, đi kiếm lớp dạy kèm, thời gian còn lại mình sẽ đi thư viện, nhà sách như những ngày còn sinh viên. Mình ham chơi quá thể. Có người nói với mình, tuổi trẻ của mình đẹp quá, mình cười hì hì xong chả biết nói sao. Có những hôm "rảnh rỗi sinh nông nỗi", mình ra hành lang ngồi, thấy trăng chênh chếch trên cao, nhà hàng xóm đèn vàng ấm áp, giàn mướp ngọt lặng yên, mình lại nghĩ về mấy lời thầy nói, mình sẽ sống sao đây giữa thành phố này?



Nói thế thôi, chứ mình biết bây giờ dù khắc nghiệt, nhưng môi trường ở công ty mình đang làm sẽ giúp mình trưởng thành hơn, vì không đâu có phong cách làm việc được như thế. Bữa chị trưởng phòng nghỉ việc, chị viết một email dài và xúc động lắm. Mình biết mình phải trân trọng những gì mình đang có. Tuổi trẻ của mình rồi sẽ trôi qua mất đấy. Nên hãy sống tốt.



2. Bạn, sau những ngày rất dài và rất buồn khi người bạn từng yêu tha thiết đi yêu người khác, đã hỏi mình những câu hỏi buồn "Cảm giác "người yêu cũ có người yêu mới" rốt cuộc nó là như thế nào?". Mình nghĩ, khi "người yêu cũ có người yêu mới", cảm giác rất đau nhưng cũng rất ấm áp. Nó đau chứ, vì đó là người đã một thời cùng bạn đi qua những nông nổi của tuổi trẻ, là người bạn đã từng mơ ước được nắm tay đi đến hết những con đường cơ mà; làm gì có người nào không đau khi mình vẫn còn yêu thương tha thiết mà đành đoạn phải chia xa. Nhưng cảm giác khi đó cũng rất ấm áp. Lúc người mình một lòng thương mến đã có thể bước qua những ngày bão giông mà đón lấy ánh mặt trời tươi sáng chính là lúc mình có thể thôi ăn năn vì những gì đã đi qua. Vả lại người mình thương sống tốt rồi, chẳng lẽ mình không vui hay sao? Có những lần tưởng như không thể an nhiên mà bước qua nhau, nhưng bây giờ người đó đã có thể hạnh phúc nắm tay một người khác, thì nên mừng cho người đó, và mừng cho cả mình nữa, trên đời này có điều gì mà không làm được, có nỗi đau nào mà không dịu được đâu. Con đường ngày xưa từng mơ ước có nhau cùng đi, bây giờ chỉ một mình mình bước, nhưng vẫn phải đi về phía trước; dù mình có đau khổ vì những mất mát không thể cứu vãn được thì mình vẫn phải sống tiếp 24 giờ mỗi ngày, không phải mình cứ khóc tràn nước mắt thì người đó sẽ bỏ người mới mà quay lại với mình hay cuộc đời sẽ tươi sáng hơn. Vì thế hãy sống thật an nhiên, mỉm cười vì những tháng ngày tươi đẹp mình đã có và mạnh mẽ đi về phía tương lai, đừng ủ dột ngồi nhìn "ngày trôi về phía cũ", thanh xuân của bạn sẽ trôi đi vô nghĩa lắm. 



...Viết cho những người rất là thương.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...