Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Nhưng tim yếu mềm

Cứ mỗi lần đi chân đất, cắm đầu cắm cổ nhìn xuống chân mình, em lại thấy lòng nhớ anh đến khủng khiếp. Hồi mình còn thương, em hay hỏi anh có phải sau này mình sẽ chẳng cùng nhau đi trọn cuộc miên trường này hay không, bạn em có lần nói ngón cái chân em dài hơn ngón sau, rồi em sẽ “bị chồng ức hiếp”, vì em thấy anh thương em đến thế cơ mà, làm sao anh để em buồn được. Mỗi bận như thế anh lại mắng em vớ vẩn, không có em đời anh buồn dữ lắm, nên chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ có thể buông em ra được. Em cười khanh khách, phải rồi, mình sẽ “cùng thấy nhau từ từ già đi”. Thế mà rồi tụi mình cũng xa nhau. Em cứ nghĩ đời anh không em rồi sẽ buồn đi mấy bận như anh từng nói, thế mà hôm nay em ghé facebook anh, thấy anh vẫn cười rạng rỡ bên cạnh người anh gọi là yêu dấu, em lại thắc mắc hoài, có hồi nào anh thấy đời anh buồn dữ lắm khi không có em không. Thế mà chẳng khóc được. Em chỉ nghĩ mình từng thương nhau nhiều như thế, tưởng như chẳng có nhau thì trời đất cũng chẳng còn ý nghĩa chi nữa, vậy mà mất nhau mình vẫn sống, vẫn cười, vẫn dửng dưng đi qua nhau. Cuộc đời sao kì quá phải không anh?


Saigon mấy hôm nay trời trở gió lành lạnh. Em ghét lắm thời tiết những hôm này. Trời lạnh, hơi em thở ra làm nhòe mặt kính em đeo, khiến em bối rối, lạc đường, không biết mình phải đi về hướng nào, con đường nào mới là con đường em nên bước tới. Gió thông thốc thổi từ phía sau, đứng trên ban công những tối muộn đi làm về, em thấy lòng độc một nỗi hoang mang đến kì lạ. Và hơn hết, thời tiết này làm em nhớ anh nhiều quá. Saigon trời có lạnh cũng chỉ là cái lạnh se se, không rét mướt, không đượm nồng, nên không ai nhường em tấm áo mùa lạnh như anh đã từng, không ai chia em một chiếc găng tay như anh đã từng, không ai thương em như anh đã từng. Em vẫn biết rằng mình ngốc nghếch quá, những năm tháng về sau khi xa anh em đã đầm mình trong kỉ niệm, “kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên”. Giữa hàng vạn những điều đổi thay ngày ngày của cuộc sống vô thường, em cũng có lần ngỡ mình quên anh từ thuở nào chẳng biết, quên chẳng chút nuối tiếc. Vì có đôi lần anh inbox, hỏi em dạo này sống tốt không, em thấy lòng mình nhẹ tênh chẳng chút sóng gợn, không theo dõi anh trên facebook nữa, em cũng không thấy mình bận tâm về cuộc sống của anh nhiều như trước đây. Vậy mà khi tình cờ bắt gặp mùi hương quen thuộc, mùi hương của anh những hôm nồng ấm, em lại thấy mình nhớ anh đến quặn thắt, em lại ước giá mình chưa từng xa cách, em chưa bao giờ dửng dưng như em từng dửng dưng. Em  kì quá phải không? Thế mà em sẽ thương anh đến trọn cuộc đời này thật đấy, dù bây giờ anh đang nắm tay người con gái khác không phải em.



Mình xa nhau quá, em đã không thể biết được anh đang ở đâu giữa trời đất mênh mông này. Thế mà những lần em dửng dưng để anh đi xa em, em đã không thể biết được cũng có quãng trong đời em nhớ anh nhiều đến thế. Chẳng phải vì biết anh thương người con gái khác mà em bỗng dưng tiếc nhớ. Chẳng phải vì em không thể sống tốt khi không có anh bên cạnh nữa. Chỉ là em nhớ anh. Như nhớ về người mình đã từng thương yêu tha thiết. Em đã từng yêu anh cạn cợt, nên vết tình đau em vá không biết đến bao giờ lành. 

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Hao gầy

Mình chẳng biết rằng mình đang như thế nào nữa. Nhiều ngày trôi qua trong lòng mình chỉ độc một câu hỏi quanh đi quẩn lại mà mãi hoài không tìm được câu trả lời. Thành phố cuối năm nhiều lúc buồn đến tê lòng. Buổi sáng đượm buồn vì ngủ dậy mình nghe những bài nhạc buồn, quẩn quanh chuẩn bị bữa trưa mang đi làm, tiếng guitar nhà hàng xóm vọng lên lịch tịch. Thành phố những tối lên đèn xa xăm, người xe qua lại tấp nập mà rời rạc, nhà nhà ánh lên đèn trắng đèn vàng nhưng tịch không một bóng người. Buổi tối về phòng, con mèo hàng xóm chạy lên phòng vờn vờn chân mình, mình ngồi ôm nó, nựng nựng, lại thấy thương thấy nhớ con mèo ở nhà, hồi mưa tầm tã chạy lên chân mình ngủ giấc ngoan. Dạo này đi làm phải gửi xe ở Bệnh viện Nhi đồng II rồi đi bộ tới công ty, ngang qua trường chuyên Trần Đại Nghĩa, mình thật sự cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn vừa mơ hồ vừa rõ rệt.




Mình có lẽ sẽ quen nhiều thứ, và cũng quên nhiều thứ. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Có lúc mình nói với bản thân, mình còn trẻ mà, nên muốn làm gì, muốn sống ra sao thì mình hãy cứ sống đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng rốt cuộc thì mình không dám buông bỏ nhiều thứ quá, rốt cục thì mình vẫn đeo mang những điều nặng trịch trong lòng. Những ngày này, mình buồn quá. Cảm giác như mình bị rớt ra ngoài sự sống này thật sự rất rõ rệt, những điều mình thương giờ đã là kí ức, nằm gọn gàng đâu đó. Để những khi hoang hoải quá, mình biết mình đang nhớ, thì những gì mình nhớ đã như nằm trọn trong một không gian khác, rất xa mình. Mình sẽ đi về đâu? Mọi thứ với mình rất chơi vơi. 


Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...