Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Hao gầy

Mình chẳng biết rằng mình đang như thế nào nữa. Nhiều ngày trôi qua trong lòng mình chỉ độc một câu hỏi quanh đi quẩn lại mà mãi hoài không tìm được câu trả lời. Thành phố cuối năm nhiều lúc buồn đến tê lòng. Buổi sáng đượm buồn vì ngủ dậy mình nghe những bài nhạc buồn, quẩn quanh chuẩn bị bữa trưa mang đi làm, tiếng guitar nhà hàng xóm vọng lên lịch tịch. Thành phố những tối lên đèn xa xăm, người xe qua lại tấp nập mà rời rạc, nhà nhà ánh lên đèn trắng đèn vàng nhưng tịch không một bóng người. Buổi tối về phòng, con mèo hàng xóm chạy lên phòng vờn vờn chân mình, mình ngồi ôm nó, nựng nựng, lại thấy thương thấy nhớ con mèo ở nhà, hồi mưa tầm tã chạy lên chân mình ngủ giấc ngoan. Dạo này đi làm phải gửi xe ở Bệnh viện Nhi đồng II rồi đi bộ tới công ty, ngang qua trường chuyên Trần Đại Nghĩa, mình thật sự cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn vừa mơ hồ vừa rõ rệt.




Mình có lẽ sẽ quen nhiều thứ, và cũng quên nhiều thứ. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Có lúc mình nói với bản thân, mình còn trẻ mà, nên muốn làm gì, muốn sống ra sao thì mình hãy cứ sống đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng rốt cuộc thì mình không dám buông bỏ nhiều thứ quá, rốt cục thì mình vẫn đeo mang những điều nặng trịch trong lòng. Những ngày này, mình buồn quá. Cảm giác như mình bị rớt ra ngoài sự sống này thật sự rất rõ rệt, những điều mình thương giờ đã là kí ức, nằm gọn gàng đâu đó. Để những khi hoang hoải quá, mình biết mình đang nhớ, thì những gì mình nhớ đã như nằm trọn trong một không gian khác, rất xa mình. Mình sẽ đi về đâu? Mọi thứ với mình rất chơi vơi. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...