Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

"NỢ NHAU LỜI TẠM BIỆT"


*
Sợ nhất là bản thân lúc nào?
Lúc rảnh rỗi quá, ngồi yên nghe nhạc, hoặc nằm không mà nghe nhạc. Dù bình yên, nhưng lòng sẽ mơ hồ buồn. Những nỗi buồn vẩn vơ của một đứa sến sẩm mang nghiệp chữ.
Nhưng sợ hơn cả là ngay lúc bản thân bận rộn một cách điên cuồng, trong khoảng lặng thả bản thân rời ra mớ công việc, lại thấy nhớ. Nỗi nhớ nhắc rằng mình đang cô đơn, rất cô đơn giữa thành phố đông đúc này. Thành phố nơi mình mãi mãi không thuộc về.
Những ngày đi Bình Dương, sáng mình mơ màng ngủ, T. gọi ầm ĩ, "Trang ơi dậy đi" (như mẹ mình hay gọi mỗi lúc ở nhà :)). Mình lồm cồm bò dậy, xuống cầu thang ra đứng ngoài hiên. T. đang quét hiên, hỏi mình, "Trời này thích không?". À, là tiết trời se se, không hẳn là cái rét những ngày đầu Đông ở quê, cũng không hẳn là cái mát mơn man của cơn gió những ngày Hè. Mà là trong hơi gió mang cái se, của bình yên. Mặt trời đủng đỉnh lên từ phía xa, sau những bụi chuối lá xanh biếc, những cây mít quả non lủng lẳng (thứ cây lạ đời như bất chấp mùa màng mà đơm hoa kết trái). Tự dưng mình bật cười khi nhớ tới lời người yêu T. nói chiều qua, bảo lần sau một mình thì đừng tới (ý là phải tới với người yêu người thương các kiểu). Nhưng bản thân mình, đã rất lo sợ phải mang trái tim của mình trao cho người khác thêm lần nữa. Thật sự, với mình, để thương một người phải cần thật nhiều kiên nhẫn, và bao dung. Vì mỗi người vẫn mang cái tôi quá lớn trong cuộc đời này. Mà mình thì chưa đủ tự tin, để buồn thêm nữa, khi cuộc đời vốn nhiều bất trắc. Mình luôn sợ phải mang thêm nỗi buồn của một người nào nữa. Vì mình biết bản thân mình quá rõ. Nếu thương một người, sẽ dốc lòng mà thương.
Người thương của T. Lúc T. làm bánh, anh lăng xăng phụ cái này cái kia, rồi tỉ mẩn gói bánh cùng T., bảo "Người làm bánh không cực bằng người phụ làm đâu". Nhưng vẫn dịu dàng bên T. như thế. Nếu không đủ thương, làm sao đủ kiên nhẫn?
Nhớ về quãng thời gian mình cũng tỉ mẩn cho những thứ mình thích thế này, Thương ngồi làm cùng mình, bảo, sau này M. sẽ khổ vì mình lắm đây, vì mình cầu toàn quá, với những thứ mình thích. Nhưng M. đã chẳng có cơ hội mà khổ vì mình. Những quãng đường khăn khó trong đời, mình đã đi qua một mình. Đôi lần cũng ước, khi cuộc đời đè nặng trên vai mình những nỗi buồn không thể mang vác thêm nữa, M. gọi điện cho mình, và mình ngồi khóc cùng M. như M. từng làm khi mệ mình mất. Hay lúc mình gọi điện cho M. nói M. an nha lúc nội M. qua đời. Dẫu thời gian đó mỗi đứa đã một phương trời tách biệt. Ừ, thì là vì chúng ta chưa từng nói với nhau lời từ biệt, nên mình cứ nghĩ rằng rồi hai đứa sẽ gặp lại thôi, nhất định sẽ gặp lại thôi. Mà nào biết thời gian rồi miên viễn trôi mãi. Không bao giờ ngừng lại. Không bao giờ trở về.
*
T. chở mình đi ăn sáng, bảo lát ghé về mua chuối cho Trang. Chuối ở đây ngon lắm, không như chuối ở Sài Gòn đâu. Mà hai đứa làng xàng đi mua cây, về thì người ta bán hết chuối rồi, T. cứ bảo tiếc quá, tiếc quá. Đôi lúc mình nghĩ, nếu mình mất đi tình bạn này, mình sẽ còn lại gì nhỉ. Bản thân mình không phải là người giao thiệp rộng. Vì chính mình không muốn rộng, chỉ muốn lâu bền. Mình sẽ còn lại gì, nếu những điều duy nhất của mình mất đi?
*
M. thương mến,
Cuối năm rồi, hôm nay là ngày buổi cuối đi làm trong năm 2017.
Tối qua, không dưng nằm mơ thấy tin nhắn của M., bảo tụi mình gặp nhau một chút được không. Trong mơ thấy mình đắn đo đôi chút, rồi ừ, mình gặp mặt.
Nhưng mà nếu chuyện đó xảy ra ở ngoài đời, chắc lúc gặp mặt M. sẽ nói: "Đến dự đám cưới M. nhé!" rồi chìa ra thiệp hồng thiệt đẹp.
Chuyện dù gì cũng là chuyện cũ, thiệt sự cũ mèm. Chỉ có điều nói hoài làm sao mà hết?
"Chuyện cũ thương hoài nhưng chẳng nhắc
Sợ có người kia khổ giống mình."
Mà chắc giờ có mình mình khổ thôi. Chớ M. thì quên sạch sành sanh rồi. Có gì đâu mà nhớ. Người hạnh phúc với cuộc sống mới rồi. Còn riêng mình ở lại.
Ở lại. Để giữ cho mọi thứ đừng phai.

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Ta làm sao níu lại... Cho một lần buông tay

"Những khoảng trời thông xanh
Bỗng trở thành xa xôi
Như là ánh mắt nào
Lúc ta chào tạm biệt."

M,
Làm sao mình biết được, buổi tối bình yên hai đứa ngồi ngoài hiên cùng bé Linh, tớ cầm điện thoại M nghe mấy bài nhạc Quang Dũng hát phát ra hiền lành, M và bé Linh ngồi thì thầm nói chuyện, là buổi tối cuối cùng hai đứa ở bên nhau trước khi chia tay một mối tình buồn bã.
*
Làm sao mình biết được, hai năm sau, vào Trung thu M chở tớ tới quán quen, tớ ngồi nói chuyện với anh bạn của M mà hai đứa tình cờ gặp, và M chỉ  lặng yên lắng nghe, là lần cuối cùng mình gặp gỡ. Trước khi M thương người con gái khác. Sau hai năm nữa.
*
Làm sao mình biết  được, câu M nói "Mình bắt đầu lại nha..." là câu nói buồn bã nhất trong những ngày tháng mình quen biết nhau. Và câu, "Với tớ, cậu là kỉ niệm đẹp nhất" M nói làm tổn thương tớ hơn bất cứ một giận hờn nào giữa hai đứa.
*
Làm sao mình biết được.
Làm sao biết được.
Nên những lần cuối cùng ấy, mình chưa bao giờ kịp nói với nhau lời tạm biệt. 
*
Ánh mắt lần đầu không nhớ hết. Ánh mắt lần cuối không giữ được.
Hàng vạn câu nói trở thành lời từ biệt.
Người rồi lãng quên người. Giữa cách trở bể dâu.
Chỉ là sao tớ cứ đứng hoài, nơi ngày xưa hai đứa nói thương nhau. 


Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...