Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Một bóng dáng ai sau nhiều cách xa...

Hai mấy năm, có hai thứ khiến mình vừa muốn vừa sợ tiếp tục.
Đó là xem "Reply 1988" và đọc "Thương lắm, ngày xưa" của cô Lê Minh Hà.
Bởi dù ấm áp, hạnh phúc, nhưng cả hai đều khiến mình rất buồn. Vì đã gợi nhớ quá nhiều về khoảng đời đẹp nhất của mình.

Những ngày này mình thật sự rất buồn.

Công việc dạo này không được tốt. Mình bù đầu bù cổ vào làm, nhưng mọi chuyện vẫn khiến mình rất buồn.

Mình bỗng dưng mất niềm tin vào bản thân.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Phải thế không?


1 nhận xét:

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...