Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Ta làm sao níu lại... Cho một lần buông tay

"Những khoảng trời thông xanh
Bỗng trở thành xa xôi
Như là ánh mắt nào
Lúc ta chào tạm biệt."

M,
Làm sao mình biết được, buổi tối bình yên hai đứa ngồi ngoài hiên cùng bé Linh, tớ cầm điện thoại M nghe mấy bài nhạc Quang Dũng hát phát ra hiền lành, M và bé Linh ngồi thì thầm nói chuyện, là buổi tối cuối cùng hai đứa ở bên nhau trước khi chia tay một mối tình buồn bã.
*
Làm sao mình biết được, hai năm sau, vào Trung thu M chở tớ tới quán quen, tớ ngồi nói chuyện với anh bạn của M mà hai đứa tình cờ gặp, và M chỉ  lặng yên lắng nghe, là lần cuối cùng mình gặp gỡ. Trước khi M thương người con gái khác. Sau hai năm nữa.
*
Làm sao mình biết  được, câu M nói "Mình bắt đầu lại nha..." là câu nói buồn bã nhất trong những ngày tháng mình quen biết nhau. Và câu, "Với tớ, cậu là kỉ niệm đẹp nhất" M nói làm tổn thương tớ hơn bất cứ một giận hờn nào giữa hai đứa.
*
Làm sao mình biết được.
Làm sao biết được.
Nên những lần cuối cùng ấy, mình chưa bao giờ kịp nói với nhau lời tạm biệt. 
*
Ánh mắt lần đầu không nhớ hết. Ánh mắt lần cuối không giữ được.
Hàng vạn câu nói trở thành lời từ biệt.
Người rồi lãng quên người. Giữa cách trở bể dâu.
Chỉ là sao tớ cứ đứng hoài, nơi ngày xưa hai đứa nói thương nhau. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vẩn vơ

Đã có những ngày em để ý đến anh nhiều như thế. Về nụ cười của anh. Giọng nói của anh. Ánh mắt của anh. Những người bạn của anh. Người thân...